29 April 2021

Video & Hoà giải - hoà hợp đãi môi 😢

*   Quý Vị thích xem tin tức Cộng Đồng Video - Hồi ký 👇▼ xin hãy nhấn 2 hàng chữ màu đỏ ►👉   http://www.khangsydney.blogspot.com.au/   http://www.khanghuong.blogspot.com.au/   * Quý Vị thích xem: Tin tức khắp nơi - Thông Báo Cộng Đồng - Sinh hoạt của Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn VC - Video & Hồi Ký xin hãy nhấn 2 hàng chữ màu đỏ ở trên 👆↑

Ngày 30/4 năm thứ 46 sau 1975 đặt ra câu hỏi: Còn bao nhiêu năm nữa thì người Việt Nam ở hai đầu chiến tuyến trong chiên tranh mới “hòa giải, hòa hợp” được với nhau để thành “Một Người Việt Nam”?

Hỏi chơi vậy thôi chứ cứ như tình hình bây giờ thì còn mút mùa lệ thủy. Nhưng tại sao?

Sau đây là những lý do:

"Thứ nhất, đảng cầm quyền độc tài CSVN không hề quan tâm đến vấn đề “hòa giải” thật sự mà chỉ đặt mục tiêu vào “hòa hợp”. Họ quan niệm rằng, “bên thắng” không có lý do để hòa giải với bên thua. Do đó, nếu bên thua muốn góp sức chung tay xây dựng đất nước thì chỉ có cách là “hòa hợp” vào với Chế độ, dưới sự lãnh đạo duy nhất và tuyệt đối của đảng CSVN.

Bằng chứng như phát biểu của cố luật sư Nguyễn Trần Bạt (mất ngày 15 tháng 12 năm 2020) : “Vấn đề hòa giải nên xem lại, bởi vì bài toán xung đột của chiến tranh đã được giải xong rồi, người thắng kẻ thua cũng rõ rồi. Hòa giải là phải có hai bên, vì thế tôi nghĩ bây giờ không có cơ sở nào để đặt ra vấn đề hòa giải. Hòa giải là kết quả của sự thương lượng chính trị của các phe chính thống giai đoạn trước 30-4-1975.

Còn hòa hợp là công việc mà Đảng Cộng sản Việt Nam đã làm từ năm 1946 đến giờ, là một trong những thành tựu chính trị quan trọng nhất của Đảng cộng sản Việt Nam”. (theo báo Quân đội Nhân dân (QĐND), ngày 28/4/2020)

Phía CSVN còn lập luận rằng việc chính quyền mới khi vào Sài Gòn ngày 30/4/1975 mà không “trả thù” những thành phần có “nợ máu với nhân dân”, hay đã “nhân đạo” đưa họ đi học tập cải tạo rồi trả lại quyền công dân là hành động nhân văn.

Đây cũng là lối biện giải của Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh, Thứ trưởng Quốc phòng với báo chí trong nước dịp 30/4/2020. Ông nói: ”Bảo là không có kẻ thắng người thua là không đúng. Thắng rồi nhưng tôi không có trả thù. Thắng rồi tôi khoan dung. Thắng rồi tôi tạo điều kiện cho anh quay trở lại cuộc sống bình thường. Đó là tấm lòng nhân ái của đảng và nhà nước mình”. "(theo RFA, ngày 30/4/2020)

Ngay cả nguyên Phó chủ tịch nước Nguyễn Thị Bình cũng rêu rao: ”Chúng ta giành thắng lợi hoàn toàn ngày 30-4 với kết quả một thành phố Sài Gòn nguyên vẹn và sau giải phóng Miền Nam, không hề có "tắm máu" chính là nhờ chính sách hòa hợp dân tộc của Đảng, Nhà nước và nhân dân ta. Hòa giải, hòa hợp dân tộc xuất phát từ truyền thống khoan dung, nghĩa tình của dân tộc ta từ xưa”.

Nói vậy mà đâu phải vậy. Bởi vì, chuyện bị tra tấn, biệt giam khổ hình, chết trong lao tù và lao động đầu tắt mặt tối lâu năm, thay vì chỉ ít ngày như đã hứa, của hàng trăm ngàn tù “cải tạo” sau ngày 30/4/1975 không bao giờ CSVN có thể phủ nhận là bằng chứng “tắm máu” khác sau ngay 30/4/1975.

Rồi hậu quả tan nát của những gia đình người miền Nam bị đuổi khỏi các thành phố đi lao đông ở “vùng kinh tế mới”, tư sản bị đánh sập, tự do bị tước bỏ, tín ngưỡng bị hạn chế, văn hóa bị chà đạp, hủy hoại và hàng chục ngàn người đã bỏ mình trên Biển Đông trên đường tìm tự do là tội ác của ai, nếu không là trách nhiệm riêng của đảng CSVN ? Nỗi kinh hoàng này vẫn luôn đeo đuổi người miền Nam trong suốt 46 năm qua.

Mặt trái của 2 nghị quyết

Thứ hai, để vận động người Việt Nam ở nước ngoài, Bộ Chính trị CSVN đã đưa ra 2 Nghị quyết số 08-NQ/TW ngày 29-11-1993 và Nghị quyết số 36-NQ/TW ngày 26/03/2004, trong đó đề cao quan điểm: “người Việt Nam ở nước ngoài là một bộ phận không tách rời của cộng đồng dân tộc Việt Nam.” Đồng thời “chủ động mở rộng tiếp xúc với cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài, kể cả với những người còn có định kiến, mặc cảm với Nhà nước và chế độ ta.”

Nhưng, đến bây giờ đã 46 năm rồi mà chưa thấy nhà nước có hành động chứng minh thật lòng đoàn kết dân tộc và xóa bỏ hận thù. Chưa thấy có bất cứ văn kiện chính thức nào đưa ra kêu gọi người Việt ở nước ngoài về nước được độc lập và bảo đảm có tự do tham gia vào các sinh hoạt chính trị, xã hội, tôn giáo, văn hóa và văn nghệ. Chỉ thấy đó đây nhan nhản lời mồi chài Việt kiều đem tiền về nước đầu tư hay gửi tiền về giúp đỡ thân nhân.

Mỗi năm, trung bình tổng số Kiều hối gửi về Việt Nam từ 12 đến 26 tỷ dolars, nhưng nhà nước đã “hòa giải’ được gì với nhân dân VNCH ?

Bên cạnh đó, chuyến thăm Hoa Kỳ (từ ngày 10-22/10/2012) của Thứ trưởng Ngoại giao Nguyễn Thanh Sơn, Chủ nhiệm Uỷ ban Nhà nước về người Việt Nam ở nước ngoài (thời đó) đã hoàn toàn thất bại. Ông Sơn có gặp một số “Việt kiều” để thảo luận hợp tác, nhưng những người này không đại diện cho ai và vị tẩy chay.

Trong khi đó, Ban Tuyên giáo Đảng, Tổng cục chính trị Quân đội và Công an đã tập trung các bài viết đề cao chính sách “đoàn kết dân tộc” để xây dựng đất nước dưới quyên cai trị độc tôn của đảng. Đồng thời cũng lên án và vu khống cho những đòi hỏi tự do, dân chủ, nhân quyền, quyền ra báo, quyền hội họp, quyền được lập hội, và quyền biểu tình của dân trong nước là âm mưu của các thế lực thù địch muốn gây bất ổn định, muốn thành lập đảng đối lập để xóa vai trò lãnh đạo của Đảng.

Bằng chứng như Thượng tướng Nguyễn Huy Hiệu, một chuyên gia về đối ngoại quốc phòng nói: "Trong lịch sử, chế độ đa nguyên, đa đảng đã sớm xuất hiện từ lâu. Chủ nghĩa đa nguyên phủ định tính thống nhất của thế giới, cường điệu cái riêng; phủ nhận sự phân chia xã hội thành giai cấp, phủ nhận đấu tranh giai cấp; chủ trương xây dựng một cơ chế quản lý xã hội theo nguyên tắc đa lực lượng, đa đảng phái và các tổ chức đảng phái này quan hệ với nhau theo nguyên tắc hiệp thương. Nếu áp dụng quan điểm này vào chủ nghĩa xã hội sẽ dẫn tới hạ thấp vai trò của Đảng Cộng sản - đội tiên phong của giai cấp công nhân thành một tổ chức tầm thường và nguy cơ phủ định vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản.”

Ông Tướng này còn nói: "Ở Việt Nam không cần sự tồn tại của chủ nghĩa đa nguyên - một thứ cơ sở lý luận cho việc thực hiện chế độ đa đảng. Thực tiễn lịch sử cách mạng Việt Nam đã cho thấy, sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam đối với đất nước là sự lựa chọn tất yếu của lịch sử; là ý nguyện của nhân dân Việt Nam. Lịch sử đã chứng minh, chỉ có Đảng Cộng sản Việt Nam chứ không cần thêm bất cứ một tổ chức, đảng phái chính trị nào khác lãnh đạo cách mạng Việt Nam.” (theo báo QĐND, ngày 28/04/2020)

Nhưng sự thật là đảng đã tự phong rồi tự chiếm lấy quyền cai trị không qua sự lựa chọn bầu phiếu dân chủ và tự do nào của nhân dân. Vì vậy, chẳng làm gí có chuyện “là sự lựa chọn tất yếu của lịch sử; là ý nguyện của nhân dân Việt Nam”

Cũng “tát nước theo mưa”, khi nói khoe: "Chế độ một đảng mà làm tốt công tác chống dịch Covid-19 hơn hẳn các nước đa đảng, để toàn thế giới khâm phục, ca ngợi nước ta rất nhân văn, khi họ nhìn rõ Đảng, Nhà nước ta chống dịch rất hiệu quả, là bởi tạo sức mạnh đồng thuận toàn dân tộc. Tốt đẹp như thế thì vội vã thay đổi theo một số người, liệu có đưa xã hội tử tế hơn hiện thời không, hay lại tan nát, thậm chí loạn lạc, chiến tranh như ở Đông Âu hay Trung Đông đấy thôi?”

(Nhà văn Nguyễn Văn Thọ , ngày 27/04/2020 trên QĐND)

Chuyện ông Thọ lo loạn lạc, chiến tranh chẳng qua là ông đã tưởng tượng ra đấy. Hãy lấy nước Đức, nơi ông Thọ đang sống, mà soi gương xem họ đã thống nhất đất nước năm 1990 và xóa bỏ hận thù thế nào để bây giờ là một cường quốc kinh tế của thế giới?

Ngoài ra còn có luận cứ “ăn cây nào rào cây ấy” của Phó giao sư, Tiến sỹ Nguyễn Xuân Tú, Đại tá, Học viện Chính trị, Bộ Quốc phòng. Ông Tú viết trên Tạp chí Tuyên giáo: "Dựa trên cơ sở khoa học cả về lý luận và thực tiễn, cho phép chúng ta khẳng định dứt khoát rằng: Ở Việt Nam hiện nay không cần và không chấp nhận chế độ đa đảng!”

Theo ông Tú: "Nếu áp dụng quan điểm này (đa nguyên, đa đảng) vào chủ nghĩa xã hội sẽ dẫn tới hạ thấp vai trò của Đảng Cộng sản - đội tiên phong của giai cấp công nhân thành một tổ chức tầm thường và nguy cơ phủ định vai trò lãnh đạo của Đảng Cộng sản.”

Như vậy có phải đảng CSVN đã sợ phải đấu tranh với những Tổ chức chính trị không Cộng sản nên ông Tú mới lý luận cù nhầy rằng: "Chủ nghĩa đa nguyên là sản phẩm của giai cấp tư sản với thế giới quan phi khoa học, trái với chủ nghĩa Mác - Lênin. Trong khi đó, Đảng Cộng sản Việt Nam đã, đang và sẽ vẫn mãi xác định lấy chủ nghĩa Mác - Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh làm nền tảng tư tưởng, kim chỉ nam cho hoạt động của Đảng.

Chính điều đó đã, đang và sẽ mãi bảo đảm cho Đảng Cộng sản Việt Nam - Đảng chính trị duy nhất tồn tại, vững mạnh, hoàn thành sứ mệnh lịch sử vẻ vang của mình. Do vậy, ở Việt Nam không cần sự tồn tại của chủ nghĩa đa nguyên - một thứ cơ sở lý luận cho việc thực hiện chế độ đa đảng.” (theo Tạp chí Tuyên giáo số 7/2018)

Nguyễn Phú Trọng

Cũng tự mãn như ông Giáo sư Nguyễn Xuân Tú, vào ngày 27/02/2010, ông Nguyễn Phú Trọng thăm Ân Độ trong tư cách Chủ tịch Quốc hội cũng nói rằng: "Thực tiễn các bạn thấy đất nước chúng tôi là chính trị xã hội ổn định, nhân dân được làm chủ trên thực tế, quốc hội hoạt động ngày càng dân chủ, các đoàn thể cũng có tiếng nói và đang làm nhiệm vụ phản biện, giám sát xã hội", ông chỉ rõ. "Việt Nam đang phát triển, đang đi lên, từ thực tế hoàn cảnh cụ thể của đất nước, chúng tôi thấy thực hiện một Đảng vẫn là có hiệu quả nhất."

Trong cuộc phỏng vấn của báo Express, ông Trọng nói thêm: "Không phải có nhiều đảng thì dân chủ hơn, hai đảng thì ít dân chủ hơn và một đảng thì ít dân chủ nữa, mỗi nước có hoàn cảnh, điều kiện lịch sử cụ thể khác nhau, điều quan trọng là xã hội có phát triển không, nhân dân có được hưởng cuộc sống ấm no hạnh phúc không và đất nước có ổn định để ngày càng phát triển đi lên không? Đó là tiêu chí quan trọng nhất. Và cũng không nhất thiết cứ kinh tế thị trường thì phải đa đảng và ở Việt Nam chưa thấy sự cần thiết khách quan phải có chế độ đa đảng, ít nhất cho đến bây giờ.” (theo Thông tấn xã Việt Nam, TTXN)

Sự thật thì nhân dân chưa hề bao giờ được làm chủ đất nước, nếu không được đảng cho phép. Bằng chứng như đất đai thuộc về toàn dân nhưng lại do nhà nước quản lý. Đảng cũng chỉ thị Công an phải ngăn chặn không cho thành lập tổ chức Chính trị đối lập. Người dân cũng không được quyền ra báo, lập đài phát thanh, đài truyền hình.

Theo tin chính thức, tính đến ngày 31-12-2020, Việt Nam có 779 cơ quan báo chí, trong đó có 142 báo, 612 tạp chí, 25 cơ quan báo chí điện tử độc lập; 72 cơ quan có giấy phép hoạt động phát thanh-truyền hình với tổng số 87 kênh phát thanh và 193 kênh truyền hình. Nhưng tất cả đều của các cơ quan, tổ chức đảng. Số người phục vụ cho báo, đài có trên 10 ngàn người nhưng có nhiệm vụ duy nhất là tuyên truyền cho chủ trương của đảng và chính sách của nhà nước. Như vậy thì “đoàn kết nhân dân” để làm gì, nếu không phải là làm tay sai ho đảng cầm quyền?

Thực tế phũ phàng này do đảng tạo ra và nuôi dưỡng đã ăn sâu, bám rễ trong tư duy kỳ thị vùng miền, kẻ thắng, người thua trong chiến tranh. Đảng kêu gọi: "Thực hành và phát huy rộng rãi dân chủ xã hội chủ nghĩa, quyền làm chủ và vai trò tự quản của nhân dân; phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc; củng cố, nâng cao niềm tin của nhân dân, tăng cường đồng thuận xã hội” (Nghị quyết Đảng XIII, ngày 26/02/2021), nhưng đảng chưa hề cho dân được quyền tự quyết định tương lai chính trị của mình. Chia rẽ dân tộc, hận thù trong tương quan hàng ngày giữa “kẻ thắng” và “người thua” vẫn đang hiền hiện ở khắp Sài Gòn, nơi có hàng ngàn Thương phế binh VNCH bị hắt hủi và ruồng bỏ bởi chính quyền mới, ngay từ sau ngày 30/4/1975.

Bầu quốc hội cho ai?

Ngay cả chuyện bầu cử Quốc hội và Hội đồng Nhân dân nhiệm kỳ 2021-2026 diễn ra ngày 23/05/2021 cũng vẫn lả chuyện “đảng cử dân bầu”. Không có bất cứ người nào của Chế độ cũ Sài Gòn dám ra ứng cử thì đủ thấy tính phản dân chủ và chống hòa giải dân tộc của nhà nước CSVN rõ ràng như thế nào.

Với chủ trương “ăn hết, vét sạch”, kỳ này đã có 17/18 ủy viên Bộ Chính trị khóa XIII ứng cử ĐBQH khóa XV, trong đó, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng lần thứ 5 liên tiếp ứng cử tại Hà Nội.

Ông Nguyễn Xuân Phúc, Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ tịch nước, Chủ tịch Hội đồng Quốc phòng và An ninh được chỉ định ứng cử ở Sài Gòn. Trong khi Thủ tướng Phạm Minh Chính được đưa về Cần Thơ, và Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ lại xếp cho ứng cử ở Hải Phòng

Tổng số ứng cử viên Quốc hội khoá XV là 1,093 người (trong đó Trung ương chiếm 205 người (có 100 người tái cử), địa phương là 888 ứng viên và 75 người tự ứng cử. Giáo sư Nguyễn Đình Cống, 84 tuổi, một khuôn mặt đấu tranh dân chủ nổi tiếng ở Hà Nội đã bị loại ngay vòng đầu ngày 8/4/2021 vớ lý do “quá già”, sợ không đủ sức khỏe để phục vụ. GS Cống nói với đài RFA rằng: "Theo Hiến pháp và Luật Bầu cử Quốc hội Việt Nam, việc ông tự ứng cử là hoàn toàn phù hợp căn cứ vào điều khoản không phân biệt tuổi tác.”

Theo RFA: "Vừa qua có hai người tự ứng cử đại biểu quốc hội ở phía Bắc là ông Trần Quốc Khánh và Lê Trọng Hùng bị bắt giam. Cả hai bị cáo buộc ‘Làm, tàng trữ, phát tán tài liệu chống Nhà nước’ theo Điều 117 Bộ Luật Hình sự Việt Nam năm 2015.”

Một chế độ độc tài cai trị, độc quyền tổ chức bầu cử và một mình sắp đặt đơn vị cho ứng cử viên để cử tri bỏ phiếu “bầy hàng” như thế thì có xứng đáng nói chuyện hòa giải và hòa hợp dân tộc không? -/-

(04/021)

Phạm Trần

danlambaovn.blogspot.com  
 

Tin tức từ Link👇▼ * Nhấn vô hàng chữ trên đầu Video sẽ đến nguồn gốc Youtube.        

25 April 2021

Video: Bài Phát biểu của GS Nguyễn văn Canh nhân ngày Quốc hận 46.

*   Quý Vị thích xem tin tức Cộng Đồng Video - Hồi ký 👇▼ xin hãy nhấn 2 hàng chữ màu đỏ ►👉   http://www.khangsydney.blogspot.com.au/   http://www.khanghuong.blogspot.com.au/   * Quý Vị thích xem: Tin tức khắp nơi - Thông Báo Cộng Đồng - Sinh hoạt của Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn VC - Video & Hồi Ký xin hãy nhấn 2 hàng chữ màu đỏ ở trên 👆↑

Ngày 30 tháng 4 năm nay là ngày kỷ niêm kỳ thứ 46 từ khi Miền nam mất vào tay VC.

Nhân dịp này, Chúng ta, người Việt hải ngoại tỏ lòng tri ân và tưởng nhớ quốc tổ, vua Hùng dựng nước Việt để chúng ta ngày nay được hãnh diện là người Việt nam.

Chúng ta tưởng nhớ đến các tiền nhân đã có công giữ nước để dân tộc Việt được trường tồn.

Chúng ta cầu nguyện cho linh hồn:

- 3 triệu người đã bỏ mình trong 2 cuộc chiến trong thế kỷ trước do Việt cộng gây ra. -Hàng vạn người là các nạn nhân của Cộng sản bị giết hại trong các Cuộc Cải Cách Ruộng Đất, Đánh Tư Sản Mại Bản, Tư Sản Dân Tộc của VC ở cả 2 miền Nam Bắc, nhằm cướp đoạt tài sản của họ

- Khoảng 300,000 chiến sỹ Việt nam anh dũng hy sinh tính mạng để bảo vệ tự do cho dân chúng Miền Nam

- Hàng chục ngàn tù nhân bị chết trong các trại Tù Cải Tạo

- Hàng trăm ngàn người bỏ xác trên Biển cả, trong rừng sâu trên đường tìm tự do khi VC chiếm chính quyền….

Chúng ta ca ngợi các anh hùng đang kiên trì, trực diện chiến đấu ở trong nước bảo vệ dòng giống Việt trước hoạ xâm lăng tiêu diệt của giặc Tàu.

Trong mấy thập niên qua, kể từ khi Cộng sản quốc tan rã, Tập đoàn Lãnh Đạo VC mất sự chỉ đạo, hụt hẫng, lạc hướng, lúng túng, không biết đường nào mà đi, nên chạy theo Tàu Cộng để được bảo vệ duy trì quyền hành. Trong tình thế này, chúng tiếp tục dùng chiêu bài Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc để lừa bịp quốc dân.

Tự nguyện thần phục kẻ thù truyền kiếp của dân tộc, lãnh đạo đảng phải tiếp tay cho giặc với vai trò Thái Thú người bản xứ, phục vụ quyền lợi của giặc:

- Hoàng Sa và Trường Sa đang nằm trong tay kiểm soát của giặc.

- Ba khu vực quan trọng khác là Vân Đồn, Bắc Vân Phong và Phú Quốc sẽ được chuyển giao cho giặc trong những ngày tháng tới. Ba khu vực này nằm trong kế hoạch bành trướng thế giới của Tập Cận Bình là Một Vành Đai và Một Con Đường.

- 90% các dự án kinh tế trên khắp 3 miền do TC kiểm soát. Đây là các tụ điểm mà quân đội TC nhân danh công nhân được đưa sang làm việc, phục kích nằm chờ.

- Các dự án trồng rừng ở các rừng núi sâu thuộc 18 tỉnh trên toàn quốc do TC thực hiện. Các nơi này là các khu vực bất khả xâm phạm, sẽ là căn cứ địa cho giặc trong tương lai….

Trong vòng vài thập niên qua, lãnh dạo VC vì tranh nhau ăn, giành giật quyền lợi, và cướp đoạt của cải của dân, nên phân chỉa làm nhiều nhóm. Chúng chống đối nhau khốc liệt, đã và đang chém giết lẫn nhau. Các nhóm thi nhau, cạnh tranh nhau cầu xin hậu thuẫn của quan Thày. Trong các kỳ Đại Hội Đảng VC, các người được đưa vào chức vụ quan trong trong Đảng và trong chính quyền đều do Bắc Kinh lựa chọn.

Những kẻ đó là Thái Thú người Bản xứ, hành sử các chức vụ chính quyền thay mặt Bắc Kinh. Họ thẳng tay đàn áp dã man, bóc lột dân chúng Việt và như vậy quân giặc không bị qui trách là kẻ đế quốc độc ác như thực dân trong thế kỷ trước dã hành sử với dân bản xứ.

Trước tinh trạng chém giết lẫn nhau như vậy, Đảng Cộng Sản Việt mỗi ngày suy thoái thêm. Và tất nhiên, sự sụp đổ hoàn toàn không thể cứu vãn, dù Tập cận Bình có dàn sẵn quân đội ở vùng Biên giới tràn sang để bảo vệ, cũng không đỡ nổi.

Dân Việt sẽ trường tồn.  

Tin tức từ Link👇▼ * Nhấn vô hàng chữ trên đầu Video sẽ đến nguồn gốc Youtube.        

17 April 2021

Video Quốc Hận 30 Tháng 4 Năm 2021 - lần thứ 46

*   Quý Vị thích xem tin tức Cộng Đồng Video - Hồi ký 👇▼ xin hãy nhấn 2 hàng chữ màu đỏ ►👉   http://www.khangsydney.blogspot.com.au/   http://www.khanghuong.blogspot.com.au/   * Quý Vị thích xem: Tin tức khắp nơi - Thông Báo Cộng Đồng - Sinh hoạt của Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn VC - Video & Hồi Ký xin hãy nhấn 2 hàng chữ màu đỏ ở trên 👆↑

  Sau sự xâm lăng của Cộng Sản Bắc Việt tại Nam Việt Nam ngày 30 Tháng Tư, 1975, số người Việt bỏ nước ra đi tìm tự do đã bắt đầu từ những ngày cuối Tháng Tư, tăng vọt vào ngày 2 Tháng Năm, và tiếp tục kéo dài cho đến đầu thập niên 1980, khi chương trình Đoàn Tụ Gia Đình (Orderly Departure Program) được đưa ra và các trại tỵ nạn phải đóng cửa.

Qua nhiều làn sóng tỵ nạn và di tản, số người Mỹ gốc Việt tại Hoa Kỳ theo thống kê dân số năm 2017 đã lên đến khoảng trên 2,200,000 người, trong đó trên 70% đã có quốc tịch Hoa Kỳ và trở thành cử tri với sự hăng hái tham gia bầu cử và ứng cử vào dòng chính.

Cộng đồng người Mỹ gốc Việt tạo thành khối dân thiểu số Á Châu Thái Bình Dương đông thứ tư, sau Ấn, Hoa, và Phi. Khác với khối di dân gốc Á Châu Thái Bình Dương, Cộng đồng Mỹ gốc Việt là cộng đồng tỵ nạn Cộng Sản, bỏ nước đi tìm tự do, và luôn phản đối việc Cộng Sản Việt Nam tùy tiện gọi họ là “Việt kiều.”

Quốc Hội Liên Bang Hoa Kỳ thứ 111th, đã đưa ra hai nghị quyết S.123 từ Thượng Viện, và HR 342 từ Hạ Viện, công nhận “Ngày 2 Tháng Năm là Ngày Của Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản.”

Nghị Quyết S.123 do Thượng Nghị Sĩ Jim Webb (D-VA), cựu chiến binh Hoa Kỳ tại Việt Nam, đưa ra. Nghị Quyết HR 342 do Dân Biểu Mỹ gốc Việt đầu tiên Joseph Cao Quang Ánh (R-La) đưa ra. Hai nghị quyết này giống nhau về nội dung, và xin được lược dịch như sau:

Tại Thượng Viện Hoa Kỳ. Ngày 30 Tháng Tư, 2009

Thượng Nghị Sĩ Jim Webb đưa ra nghị quyết dưới đây, và đã được tất cả các thượng nghị sĩ đồng ý chấp thuận:

NGHỊ QUYẾT Thể hiện sự ủng hộ đối với việc chỉ định ngày 2 Tháng Năm là ngày “Người Tỵ Nạn Việt Nam.”

Xét rằng, Thư Viện Quốc Hội, Phòng Đọc Sách Á Châu, hợp tác cùng nhiều hội đoàn Mỹ gốc Việt trên khắp Hoa Kỳ để tổ chức hội nghị chuyên đề: “Hành Trình Tìm Tự Do: Ký Ức Thuyền Nhân” vào ngày 2 Tháng Năm, 2009;

Xét rằng, người tỵ nạn Việt Nam là những người đi tìm tự do từ sự áp bức của Cộng Sản trên đất nước Việt Nam;

Xét rằng, nhiều người tỵ nạn Việt Nam đã trốn thoát bằng thuyền vào những năm cuối thập niên 1970, sau Chiến Tranh Việt Nam, và bằng đường bộ qua biên giới Campuchia, Lào, và Thái Lan, vào các trại tỵ nạn ở Thái Lan;

Xét rằng, hơn 2,000,000 thuyền nhân Việt Nam và những người tỵ nạn khác hiện đang ở khắp nơi trên thế giới, tại Hoa Kỳ, Úc, Canada, Pháp, Anh, Đức, Nhật Bản, Hồng Kông, Đài Loan, Hàn Quốc, Phi Luật Tân, và nhiều quốc gia khác;

Xét rằng, hơn một nửa số người Việt Nam ở nước ngoài là người Mỹ gốc Việt, và người Mỹ gốc Việt là nhóm người Mỹ gốc Á lớn thứ tư tại Hoa Kỳ;

Xét rằng, tính đến năm 2006, 72% người Mỹ gốc Việt là công dân Hoa Kỳ nhập tịch, tỷ lệ cao nhất trong tất cả các nhóm Châu Á;

Xét rằng, người Mỹ gốc Việt đã có những đóng góp đáng kể cho sự giàu có và thịnh vượng kinh tế của Hoa Kỳ;

Xét rằng, người Mỹ gốc Việt đã nổi bật trong các lãnh vực văn học, nghệ thuật, khoa học, thể thao và điền kinh, với nhiều tài tử, diễn viên, nhà vật lý học, phi hành gia, vận động viên Olympic và

Xét rằng, ngày 2 Tháng Năm, 2009, là ngày thích hợp để chỉ định là “Ngày của Người Tỵ Nạn Việt Nam”: Do đó,

Quyết nghị: Thượng Viện Hoa Kỳ ủng hộ việc chỉ định “Ngày của Người Tỵ Nạn Việt Nam,” nhằm kỷ niệm sự xuất hiện của Người Tỵ Nạn Cộng Sản Việt Nam tại Hoa Kỳ, để ghi lại những kinh nghiệm đau thương của người Việt, và những thành tựu tiếp theo ở quê hương mới, để tôn vinh các nước chủ nhà đã chào đón thuyền nhân, và để công nhận các cơ quan tự nguyện và các tổ chức phi chính phủ đã tạo điều kiện tái cư, thích hợp và hội nhập vào xã hội giòng chính của Hoa Kỳ.

***

Một nghị quyết tương tự cũng được thông qua tại Hạ Viện, H.R 342, do Dân Biểu Joseph Cao Quang Ánh (R-La), vị dân biểu Mỹ gốc Việt đầu tiên đưa ra.

***

Hôm nay, Người Mỹ gốc Việt tại Hoa Kỳ và Người Việt Tỵ Nạn Cộng Sản khắp nơi trên thế giới xin tri ân tất cả mọi tấm lòng nhân đạo đã đưa tay cứu vớt chúng tôi, và xin hứa hết lòng đền đáp, bảo vệ các giá trị Tự Do, Nhân Bản, Dân Chủ, Nhân Quyền, Không Cộng Sản, của Hoa Kỳ và Thế Giới Tự Do.

Tin tức từ Link👇▼ * Nhấn vô hàng chữ trên đầu Video sẽ đến nguồn gốc Youtube.        

04 April 2021

Video & Hơn 55 năm nhìn lại Mậu Thân Huế 😥

*   Quý Vị thích xem tin tức Cộng Đồng Video - Hồi ký 👇▼ xin hãy nhấn 2 hàng chữ màu đỏ ►👉   http://www.khangsydney.blogspot.com.au/   http://www.khanghuong.blogspot.com.au/   * Quý Vị thích xem: Tin tức khắp nơi - Thông Báo Cộng Đồng - Sinh hoạt của Cộng Đồng Người Việt Tị Nạn VC - Video & Hồi Ký xin hãy nhấn 2 hàng chữ màu đỏ ở trên 👆↑

 Nguyễn Thị Thanh Bình (Danlambao) - HUẾ CỦA TÔI NGÀN NĂM VẪN SỐNG, một sáng tác phổ nhạc mới của ‘ông hoàng phổ nhạc’ Vĩnh Điện, qua tiếng hát đầy cảm xúc, đầy âm vực của đỉnh cao và vực thẳm Đông Nguyễn.

Viết về đất thần kinh Huế Đẹp & Thơ, hoặc thiên tai bão lụt 'Miền Trung em khổ lắm ai ơi' thì đã có rất nhiều thi sĩ nói giùm rồi. Duy chỉ khi nhắc đến một sự kiện lịch sử đau thương không thể chối cãi là Tết Mậu Thân 68, tôi chỉ thấy có nhà văn Huế nổi tiếng Nhã Ca qua cuốn truyện dài Giải Khăn Sô Cho Huế, và mảng thi ca âm nhạc dường như còn vắng bóng.

Nhân ký ức Tháng Tư Đen 75 cũng sắp ùn ùn trở về, trong đó hình ảnh của Huế tôi hơn 50 năm Mậu Thân vẫn không ngớt bị xé toang vết thương, vì những nhắc nhở vui mừng hoan ca của ‘bên thắng trận’.

Bài thơ và dòng nhạc quê hương trữ tình của Vĩnh Điện, và của một ca sĩ trẻ chưa sinh ra vào thời điểm ấy nhưng cũng chỉ muốn hát lên, thắp lên như một nén nhang cho một mùa Xuân cũ đã lỡ bị thắt cổ tội tình. Và riêng tôi còn để tưởng nhớ bác Hoàng bị chôn sống tập thể và bà nội sợ quá núp dưới bàn thờ đứng tim mà chết ở bên vườn nhà An Cựu.

Không dưng muốn chép lại bài thơ ở đây. Một bài thơ phổ nhạc nghe buồn muốn khóc, bạn tôi ơi!

Có lúc 50 năm nhìn lại/ Vẫn thấy mắt mình nhoà lệ cay

Những mẹ già khiếp run hôm ấy/ Không khóc nổi dù con nát thây

Có lúc tô son rồi bôi phấn/ Vẫn vẽ chẳng ra khuôn mặt người

Đứa bé già vội từ Xuân trước/Xuân đến lúc nào sao chẳng Xuân

Trên những hàng cây đoành đoành máu chảy/ Có xác người lủng lẳng gọi trời mây

Có khản hơi trời cao cũng giấu mặt/ Ai giết con tôi những tội đồ nào

Mẹ bóp mũi con sợ mình lộ diện/Chết trên tay mẹ con ngủ giấc hiền

Có khi mẹ chết bé thơ chẳng biết/ Con day vú mẹ giấc ngủ triền miên

Mẹ hỡi VN Mậu Thân khốn khổ/ Giải khăn tang chít hoài những tháng năm

Có chôn sống Huế của tôi vẫn sống/ Xin đừng nhảy múa khúc hát cuồng ngông. 

Tin tức từ Link👇▼ * Nhấn vô hàng chữ trên đầu Video sẽ đến nguồn gốc Youtube.      

Blog Archive