Nguyễn Thị Thanh Bình (Danlambao) - HUẾ CỦA TÔI NGÀN NĂM VẪN SỐNG, một sáng tác phổ nhạc mới của ‘ông hoàng phổ nhạc’ Vĩnh Điện, qua tiếng hát đầy cảm xúc, đầy âm vực của đỉnh cao và vực thẳm Đông Nguyễn.
Viết về đất thần kinh Huế Đẹp & Thơ, hoặc thiên tai bão lụt 'Miền Trung em khổ lắm ai ơi' thì đã có rất nhiều thi sĩ nói giùm rồi. Duy chỉ khi nhắc đến một sự kiện lịch sử đau thương không thể chối cãi là Tết Mậu Thân 68, tôi chỉ thấy có nhà văn Huế nổi tiếng Nhã Ca qua cuốn truyện dài Giải Khăn Sô Cho Huế, và mảng thi ca âm nhạc dường như còn vắng bóng.
Nhân ký ức Tháng Tư Đen 75 cũng sắp ùn ùn trở về, trong đó hình ảnh của Huế tôi hơn 50 năm Mậu Thân vẫn không ngớt bị xé toang vết thương, vì những nhắc nhở vui mừng hoan ca của ‘bên thắng trận’.
Bài thơ và dòng nhạc quê hương trữ tình của Vĩnh Điện, và của một ca sĩ trẻ chưa sinh ra vào thời điểm ấy nhưng cũng chỉ muốn hát lên, thắp lên như một nén nhang cho một mùa Xuân cũ đã lỡ bị thắt cổ tội tình. Và riêng tôi còn để tưởng nhớ bác Hoàng bị chôn sống tập thể và bà nội sợ quá núp dưới bàn thờ đứng tim mà chết ở bên vườn nhà An Cựu.
Không dưng muốn chép lại bài thơ ở đây. Một bài thơ phổ nhạc nghe buồn muốn khóc, bạn tôi ơi!
Có lúc 50 năm nhìn lại/ Vẫn thấy mắt mình nhoà lệ cay
Những mẹ già khiếp run hôm ấy/ Không khóc nổi dù con nát thây
Có lúc tô son rồi bôi phấn/ Vẫn vẽ chẳng ra khuôn mặt người
Đứa bé già vội từ Xuân trước/Xuân đến lúc nào sao chẳng Xuân
Trên những hàng cây đoành đoành máu chảy/ Có xác người lủng lẳng gọi trời mây
Có khản hơi trời cao cũng giấu mặt/ Ai giết con tôi những tội đồ nào
Mẹ bóp mũi con sợ mình lộ diện/Chết trên tay mẹ con ngủ giấc hiền
Có khi mẹ chết bé thơ chẳng biết/ Con day vú mẹ giấc ngủ triền miên
Mẹ hỡi VN Mậu Thân khốn khổ/ Giải khăn tang chít hoài những tháng năm
Có chôn sống Huế của tôi vẫn sống/ Xin đừng nhảy múa khúc hát cuồng ngông.
Tin tức từ Link👇▼ * Nhấn vô hàng chữ trên đầu Video sẽ đến nguồn gốc Youtube.