31 October 2014

Người Mỹ gốc Việt chống tuyên truyền lịch sử của Hà Nội

* Nghe Radio trên Net, xin hãy nhấn hàng chữ đỏ: http://tintuctrungthuc.blogspot.com/2011/03/video-anh-chu-viet-co-dau-nghe-paltalk.html

Phóng viên Kính Hòa (trái) và chị Triều Giang trong tại studio RFA tháng 10, 2014
Hình bìa cuốn bách khoa toàn thư nói về lịch sử của những người Mỹ mới.

Tổ chức bảo tồn văn hóa và lịch sử người Mỹ gốc Việt tại Hoa kỳ đang tiến hành cuộc vận động chống lai những tài liệu văn hóa và lịch sử được cho là có mang quan điểm tuyên truyền của đảng cộng sản Việt nam tại Mỹ. Đồng thời Hội cũng đang thực hiện một bộ phim về hành trình của người Việt đến Mỹ trong gần 40 năm qua. Bà Triều Giang, Hội trưởng Hội bảo tồn văn hóa và lịch sử người Mỹ gốc Việt dành cho Kính Hòa một cuộc trao đổi ngắn về vấn đề này.

Bà Triều Giang: Hội được thành lập đến nay đúng mười năm. Việc làm của Hội đúng như tên gọi của nó là bảo tồn lịch sử văn hóa. Khi con em chúng ta đi học ở Hoa kỳ này hay đọc những sách vở viết về chiến tranh Việt nam thì phải nói là đến 80% là sai lệch. Nói về quan điểm thì nó bị ảnh hưởng bởi quan điểm phản chiến, thứ đến là bị ảnh hưởng của chính phủ Việt nam ở bên kia trong vấn đề tuyên truyền của họ. Hội được lập ra để cải thiện nó.

Cái thứ hai là ghi chép lại những kinh nghiệm của người Mỹ gốc Việt chúng ta, trong chiến tranh thế nào, sau chiến tranh ra sao và chúng ta đến đây như thế nào, tại sao mình phải đến đây, và trên đường đi thì những cái gì đã xảy ra. Và mình bắt đầu cuộc đời mới như thế nào. Tất cả những ghi chép đó sẽ được đưa vào các trường Đại học, các bảo tàng để triển lãm, hay là Hội đi nói chuyện ở các trường. Hiện Hội đã đưa được vào bốn trường Đại học, đó là Đại học Rice, Đại học California ở Irvine, Texas Tech, và UTM ở Austin.

Kính Hòa: Bà có thể cho ví dụ cụ thể về sự sai lệch của các tài liệu lịch sử về Việt nam?

Bà Triều Giang: Hiện Hội có một cuộc vận động, nói về hai tài liệu. Một là trong phần nói về người Mỹ gốc Việt trong một bộ sử bốn cuốn. Trong này cũng có nói về các cộng đồng khác. Đây là một cuốn bách khoa toàn thư nói về lịch sử của những người Mỹ mới. Trong đó có một chương nói về những người di dân Việt nam tới Mỹ. Họ viết rất sai lạc và Hội đã liên lạc với người chủ biên, và nhà xuất bản.

Ngoài cái tài liệu trong bộ sử đó thì còn có một quyển sách riêng về lịch sử người Mỹ gốc Việt có tên là The Vietnamese American.

Ngoài ra khoảng năm 2006, tại Houston tràn ngập những quyển sách từ Việt Nam qua, trong đó có những quyển sách, tác phẩm rất sai lạc và có tính cách tuyên truyền. Ví dụ họ nói là việc đưa khoảng 3000 em mồ côi sang bên này, hay còn gọi là Baby Lift, là để huấn luyện thành gián điệp và gái điếm…

Kính Hòa: Thực sự có một tài liệu như vậy sao?

Bà Triều Giang: Thưa có. Hội đến các thư viện công cộng của Houston để trình bày rằng đây là những cuốn sách độc hại có tính chất cổ võ cho sự căm thù nước Mỹ, cổ võ cho bạo lực, vậy mà có những cuốn nằm trong khu thiếu nhi nữa. Chúng tôi đã dịch các tài liệu đó ra, và sau chín tháng làm việc thì họ đồng ý cho mình thành lập một ban tuyển sách làm việc song song với họ. Họ làm thì có lương, mình thì không… (cười)

Kính Hòa: Còn cuốn sử nào bà nói là rất sai lệch…

Bà Triều Giang: Chương năm của bộ sách Những người Mỹ mới gồm bốn mươi mấy trang. Hội đã lọc ra nhiều điểm, có những điểm nho nhỏ thì mình không nói tới, nhưng những chuyện lớn thì mình phải đặt vấn đề. Mình thấy có 15 điểm mà có những điểm là sự sai lệch rất là trầm trọng. Ví dụ như là ông Nguyễn Thái Học vào năm 1943 đổi sang tên là ông Hồ Chí Minh. Mình không biết là tại vì người viết kém hay là họ cố tình. Nếu họ có ẩn ý thì chắc là họ nghĩ rằng thì là ai cũng biết ông Nguyễn Thái Học là anh hùng, thì có thể lờ mờ mà nói rằng chính người anh hùng đó là ông Hồ Chí Minh “nhà chúng ta” sau này.

Còn chuyện chiếc tàu Việt nam Thương tín trở về thì họ nói rằng là chính quyền Việt nam cho phép chiếc tàu đó trở về. Sự thực thì theo nghiên cứu của các anh em trong Hội, và theo báo cáo của Quốc Hội Hoa Kỳ thì mặc dù sau bao nhiêu lần liên lạc và có guuwri cho Việt nam vào tháng 9 và tháng 10 năm 1975 để xin cho những người này trở về nhưng mà họ không cho.

Khi mà về thì tất cả bị bỏ tù trừ một em bé 5 tuổi. Theo tài liệu của ông Trung tá hải quân Trần Văn Trụ, người lái con tàu đó, thì tất cả đều bị bắt ngay cửa biển và đưa thẳng vào trong tù, không ai được về nhà cả.

Dạy lịch sử của chúng ta như thế nên chúng tôi cho rằng nó không công bằng. Những cái này là tài liệu tuyên truyền mà lại đưa vào trường học Hoa Kỳ, dạy con em chúng ta, dạy trẻ em Mỹ, hay người lớn cũng có thể đọc, thì chúng tôi thấy rằng nó rất là độc hại.

Kính Hòa: Hồi đầu câu chuyện bà có nói đến một cuốn phim

Bà Triều Giang: Vâng cuốn phim mang tên là The Journey to Freedom of the Vietnamese American, tức là Hành trình tìm tự do của người Mỹ gốc Việt chúng ta. Phim đã bắt đầu thực hiện vào năm 2012, và bây giờ là giai đoạn cuối. Hội hy vọng là sẽ có cuốn phim vào năm tới nhân kỷ niệm 40 năm. Một cuốn phim nói về cuộc sống của những người đã ra đi như thế nào. Bộ phim nói về những người vượt biển, những tù nhân chính trị, những người đến đây bằng nhiều cách khác nhau, và đời sống bây giờ của họ như thế nào.

Hội cố gắng đưa phim vào dòng chính của nước Mỹ, phim được thực hiện bằng tiếng Anh, những đoạn nói tiếng Việt thì có phụ đề. Việc thực hiện bằng tiếng Anh là để đưa vào dòng chính, đưa vào các Đại học, cũng như là các cộng đồng bạn, để nói về cái lịch sử mình đã trải qua, đau thương như thế nào, và hôm nay mình đã vực dậy làm được cái gì có ích cho quê hương và đất nước bên này.

Kính Hòa: Xin cám ơn bà Triều Giang.

* Còn nhiều hình và chi tiết ở ▼ Link dưới đây:
http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/strug-agn-hn-his-propa-10292014111609.html
https://www.youtube.com/user/SBTNAUS?feature=watch%20%20target=
mid line Pictures, Images and Photos

* Đọc lịch sử Việt Nam, xem tin tức, nghe đài phát thanh và Audio tài liệu cập nhật mỗi ngày xin hãy nhấn vào các Websites dưới đây:

30 October 2014

Video tin tức & Dân Biểu Chris Hayes lên tiếng về 2 TNLT Phan Văn Thu và Ngô Hào


* Nghe Radio trên Net, xin hãy nhấn hàng chữ đỏ: http://tintuctrungthuc.blogspot.com/2011/03/video-anh-chu-viet-co-dau-nghe-paltalk.html


Tin Úc Châu: Dân Biểu Chris Hayes vừa viết thư cho bà Ngọai Trưởng Julie Bishop yêu cầu chính phủ Úc quan tâm đến trường hợp hai tù nhân lương tâm Phan Văn Thu và Ngô Hào

Ông Phan Văn Thu bị tù chung thân trong vụ án Bia Sơn.

Còn ông Ngô Hào bị kết tội15 năm tù vì đã "nhận tiền của tổ chức ‘Chính phủ Việt Nam cộng hòa lưu vong' để hoạt động".

Cả hai hiện đang bị giam trong trại Xuân Phước tỉnh Phú Yên, cả hai đều đã già yếu bệnh tật nên cần được quan tâm đặc biệt.

Nguyễn Quang Duy
Melbourne, Úc Đại Lợi
30/10/2014

Gia đình Mục sư Nguyễn Công Chính bị sách nhiễu, ngày 29.10.2014

Công An Việt Nam lại đàn áp gia đình Blogger Điếu Cày
mid line Pictures, Images and Photos

* Đọc lịch sử Việt Nam, xem tin tức, nghe đài phát thanh và Audio tài liệu cập nhật mỗi ngày xin hãy nhấn vào các Websites dưới đây:

29 October 2014

San Jose, Hoa Kỳ thông qua nghị quyết cấm tiếp xúc phái đòan CSVN

* Nghe Radio trên Net, xin hãy nhấn hàng chữ đỏ: http://tintuctrungthuc.blogspot.com/2011/03/video-anh-chu-viet-co-dau-nghe-paltalk.html


Hội đồng thành phố San Jose trong cuộc họp ngày Thứ Ba, 28/10/2014 đã bỏ phiếu thông qua nghị quyết với tỉ lệ 9-0 về vấn đề quan hệ giữa Thành phố San Jose và chính quyền Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam.

Nội dung của Nghị quyết gồm 3 điểm chính là:

(1) Không cho phép những chuyến thăm viếng của các quan chức Việt Cộng đến thành phố San Jose và ngăn cấm các quan chức của thành phố San Jose tiếp xúc với họ.

(2) Cấm dùng ngân sách thành phố San Jose để chi tiêu vào việc liên quan đến các chuyến viếng thăm của quan chức Việt Cộng.

(3) Yêu cầu Bộ Ngọai Giao Hoa Kỳ phải thông báo trước 14 ngày cho thành phố San Jose về những chuyến thăm viếng của phái đòan Việt Cộng tới thành phố San Jose.


Nghị quyết này do Phó Thị Trưởng Madison Nguyễn cùng với Thị trưởng Chuck Reed và Nghị viên Sam Liccardo đưa ra. Hội đồng Thành phố San Jose gồm 10 nghị viên và Thị trưởng, trong cuộc bỏ phiếu đề mục này có 2 nghị viên Don Rocha và Pierluigi Oliverio không có mặt nên tỉ lệ là 9-0.

Phó Thị Trưởng Madison cho biết:

“Với sự tôn trọng cộng đồng Việt Nam, chúng tôi đưa ra nghị quyết này và yêu cầu Hội đồng Thành phố thông qua.Cho đến khi nào chính quyền Cộng Sản Việt Nam ngừng việc vi phạm nhân quyền, công nhận quyền tự do phát biểu, tự do hội họp, tự do tôn giáo cũng như quyền tự bầu cử thì chúng ta không có ý tuởng đón tiếp hoặc tiếp xúc với họ.

Hành động của chúng tôi hôm nay là gởi một thông điệp đến nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam rằng chúng tôi đồng lòng với Cộng đồng Mỹ gốc Việt Nam tại San Jose và chúng tôi khuyến khích CSVN tôn trọng quyền con của con người và quyền tự do phát biểu.”


Một số đồng hương Việt Nam đã có mặt trong phòng họp Hội đồng Thành phố San Jose và đã phát biểu ủng hộ nghị quyết này.

Nghị quyết gọi là cấm quan hệ với các quan chức và phái đòan Việt Cộng đến San Jose được biểu quyết thông qua khỏang 3 giờ chiều Thứ Ba ngày 28 tháng 1, 2014. Sau cuối buổi họp của thành phố, Ông Lê Văn Hải, chủ nhiệm Tuần báo Mõ mang theo lá cờ vàng ba sọc đỏ và cùng nhiều đồng hương chụp bức hình kỷ niệm trước tiền đình thành phố.

Nhiều năm trước các thành phố thuộc Quận Cam như Santa Ana, Westminster, Garden Grove và thành phố Milpitas của Bắc Cali đã có nghị quyết tương tự.

Phó Thị Trưởng Madison Nguyễn, trước khi mãn nhiệm vào cuối năm 2014 sau 9 năm rưỡi làm việc trong Hội đồng Thành phố đã hoàn thành một công tác quan trọng cho Cộng đồng Việt Nam tại San Jose bằng cách tham gia đề xuất nghị quyết này và đã được biểu quyết thông qua.

Thành phố San Jose với dân số 1 triệu, lớn thứ 10 Hoa Kỳ, có khoảng 100 ngàn đồng hương Việt Nam cư ngụ, là thủ phủ của thung lũng điện tử Silicon Valley nổi tiếng thế giới. Nghị quyết của thành phố San Jose cấm quan hệ với quan chức và phái đòan Cộng Sản Việt Nam là một quyết định hệ trọng để tỏ rõ lập trường của người Việt hải ngoại cũng như của một chính phủ yêu chuộng tự do dân chủ đối với một thể chế độc tài không tôn trọng nhân quyền như nhà nước CSVN.

Trần Củng Sơn / SBTN

* Còn nhiều hình và chi tiết ở ▼ Link dưới đây:
http://www.sbtn.tv/vi/tin-cong-dong-hai-ngoai/san-jose-thong-qua-nghi-quyet-cam-tiep-xuc-phai-doan-csvn.html
mid line Pictures, Images and Photos

* Đọc lịch sử Việt Nam, xem tin tức, nghe đài phát thanh và Audio tài liệu cập nhật mỗi ngày xin hãy nhấn vào các Websites dưới đây:

28 October 2014

Audio Điếu Cày: 'Tôi phải chỉ rõ ra những khuyết tật của xã hội Việt Nam' & Tôi sẽ kiện Việt Nam ra tòa quốc tế

* Nghe Radio trên Net, xin hãy nhấn hàng chữ đỏ: http://tintuctrungthuc.blogspot.com/2011/03/video-anh-chu-viet-co-dau-nghe-paltalk.html

Blogger Điếu Cày đang giở những bức thư của bạn tù được ông khâu vào áo và mang qua Mỹ.
Nhà bất đồng chính kiến vừa được Việt Nam phóng thích tuyên bố sẽ kiện chính quyền Hà Nội ra tòa quốc tế vì đã tống giam trái phép các thành viên của Câu lạc bộ Nhà báo tự do. Blogger Điếu Cày cho biết ông tin rằng ông sẽ “thắng kiện”. Ngoài ra, nhà báo tự do này còn cho biết ông phải đặt gánh nặng của phong trào “lên trên lợi ích của gia đình”. Mời quý vị theo dõi toàn bộ cuộc phỏng vấn sau đây với blogger Điếu Cày dành cho VOA Việt Ngữ chiều 27/10:

VOA: Ông mặc một chiếc áo cộc tay và đi đôi dép tổ ong để sang Mỹ. Vì sao ông lại ăn mặc giản dị như vậy?

Blogger Điếu Cày: Tôi ở trong nhà tù, bị đưa ra ngoài, có thế nào thì mặc như thế. Họ đưa tôi ra khỏi nhà tù và từ Trại giam số 6, Thanh Chương, Nghệ An, thì họ đưa thẳng tôi ra sân bay Nội Bài.

VOA: Chính quyền Việt Nam nói gì trước khi thả ông không?

Blogger Điếu Cày: Trước đó, Bộ Công an Việt Nam có vào, tham mưu của Bộ Công an Việt Nam có vào, có nói với tôi, đề nghị tôi viết đơn, xin nhập cảnh vào Hoa Kỳ để học tập về báo chí. Họ cũng yêu cầu tôi viết một cái đơn xin tha tù trước thời hạn. Thế nhưng tôi có một nguyên tắc bất di dịch là không nhận tội để được ra tù cho nên là tôi không viết.

Sau đó tôi có được gặp Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ thì Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ cũng nói với tôi rằng chính phủ Hoa Kỳ đã yêu cầu chính phủ Việt Nam phải thả tôi ra vô điều kiện, kể cả tôi ở Việt Nam hoặc đi sang Hoa Kỳ. Nhưng hiện tại, hai chính phủ mới đạt được thỏa thuận là tôi ra tù sẽ nhập cảnh vào Hoa Kỳ để học tập.

Và tôi cũng nhận được một số sự ủy thác của anh em ở trong trại giam, kể cả anh em tù chính trị và anh em tù hình sự ủy thác cho tôi cho nên tôi đồng ý nhập cảnh vào Hoa Kỳ để học tập.

VOA: Dũng, con trai ông và cả chị Tân, vợ cũ của ông, cho biết là gia đình không nhận được một lời từ biệt nào trước khi ông ra đi. Ông có thể nói rõ hơn về chuyện này không?

Blogger Điếu Cày: Về những việc như thế này, chúng tôi là người ở trong nhà tù, việc đàm phán giữa hai bên hoặc những người đi trước có kinh nghiệm như thế nào rồi, có thông tin gì rồi thì chúng tôi hoàn toàn không biết. Một người tù khi anh bị đặt vào hoàn cảnh như thế thì anh chỉ có thể đưa ra các quyết định đối phó trong hoàn cảnh đó với những kinh nghiệm mà anh có được, với những thông tin ít ỏi mà anh có được thôi.

Ở trong tù, chúng tôi luôn phải trả giá bằng những phương pháp thử và sai. Còn khi mà xuất cảnh ra sân bay, tôi cũng nghĩ là họ sẽ để cho tôi được gặp con tôi, gặp vợ tôi ở sân bay nhưng thực tế thì họ không cho tôi gặp mà đẩy thẳng ra máy bay luôn.

VOA: Có tin nói rằng ông bị ép buộc đi Mỹ. Thông tin này đúng hay sai, thưa ông?

Blogger Điếu Cày: Thực ra thì nó có hai vấn đề. Vấn đề thứ nhất là đối với chính phủ Việt Nam, thì họ chỉ đưa ra cho tôi có một sự lựa chọn, là đi học tại Hoa Kỳ, chứ không có lựa chọn là ở lại Việt Nam, và ra tù.

Anh em tù chính trị thì chúng tôi có thảo luận và thống nhất với nhau rằng “anh sẽ phải đi thay chúng tôi, để làm những gì chúng tôi ủy nhiệm”. Vì vậy, lựa chọn này, không phải là riêng của cá nhân tôi, mà còn là lựa chọn của anh em ở cùng với tôi, qua thảo luận đã ủy nhiệm cho tôi. Điều đó đã được thể hiện qua lá thư của anh Trương Duy Nhất.

VOA: Sau khi ông tới Hoa Kỳ, Bộ Ngoại giao Việt Nam nói ông được đi Mỹ vì ‘lý do nhân đạo’. Phản ứng của ông ra sao đối với tuyên bố này?

Blogger Điếu Cày: Tôi thấy cái tuyên bố này hoàn toàn sai, không có cái gì gọi là nhân đạo ở đây cả, bởi vì tòa án Việt Nam vẫn chưa hoàn thành thủ tục pháp lý để mà buộc tội câu lạc bộ nhà báo tự do. Chúng tôi bị bắt, bị xử sơ thẩm. Chúng tôi đã kháng cáo phúc thẩm, và đã đưa ra bằng chứng thuyết phục nhưng phiên tòa phúc thẩm đó đã không làm được một cái việc duy nhất, đó là chứng minh tội phạm đối với chúng tôi. Và đã không chứng minh được tội phạm, không công bố được chứng cứ, không đưa ra được kết luận mà lại cứ y án.

Việc đưa chúng tôi vào trại giam là hoàn toàn trái pháp luật, và quả thực nó trái pháp luật đối với ngay chính pháp luật của họ. Bởi vì cho đến giờ này, chúng tôi vào tù ngần ấy năm rồi nhưng vẫn chưa có quyết định thi hành án, chưa có bản án phúc thẩm. Tôi đã yêu cầu nhiều lần là phải công bố quyết định phúc thẩm, phải công bố quyết định thi hành án thì mới đưa tôi được vào trại giam.

Vì vậy, khi mà anh Khải là tham mưu của Bộ Công an xuống và nói với tôi là viết một đơn xin tha tù trước thời hạn thì tôi nói rằng các anh chưa hoàn thành thủ tục đưa chúng tôi vào tù thì làm sao có thể làm thủ tục đưa tôi ra tù được. Vì vậy tôi không viết đơn xin tha tù. Anh ấy nói đây chỉ là một thủ tục pháp lý thì tôi nói rằng thủ tục pháp lý thì cũng phải tôn trọng pháp luật thì anh mới làm thủ tục pháp lý được. Cuối cùng thì đến ngày đi, họ cũng lặng lẽ đưa tôi ra, không hề tuyên đọc quyết định tha tù hay đình chỉ thi hành án như là Bộ Ngoại giao đã tuyên bố. Tôi cũng không phải ký bất kỳ giấy tờ gì để ra tù.

Vụ án này khi tôi sang đây là nhờ ủy nhiệm của anh em, và tôi cũng còn một trách nhiệm nữa trong chuyến đi này, đó là bắt đầu vụ án CLB nhà báo tự do ở một tòa án khác.

VOA: Tức là ông sẽ đưa vụ việc ra trước một tòa án quốc tế nào đó phải không, thưa ông?

Blogger Điếu Cày: Đúng thế. Đây là một vấn đề pháp luật và là một sai lầm cơ bản của pháp luật mà ngay tòa án Việt Nam sai lầm với chính pháp luật Việt Nam , với chính hiến pháp Việt Nam, vi phạm các công ước quốc tế. Họ không có đủ chứng cứ để buộc tội chúng tôi. Vụ án đã bị vỡ, bị sụp đổ rồi nhưng họ cố tình giam nhốt chúng tôi. Vì vậy mà chúng tôi phải đi ra ngoài này để bắt đầu vụ án đó tù một tòa án khác, tòa án của cộng đồng quốc tế.

Chúng tôi từng bước một sẽ tiến hành việc đó. Tôi sẽ tìm kiếm các nguồn lực, các tổ chức quốc tế để giúp đỡ chúng tôi đưa vụ đó ra tòa quốc tế. Tôi tin rằng, về mặt pháp lý, chúng tôi sẽ thắng kiện.

VOA: Một số nhà hoạt động cho rằng chính phủ Việt Nam đang sử dụng các tù nhân bất đồng chính kiến vào một cuộc mặc cả với Mỹ. Ông có nghĩ rằng mình là một con bài trong cuộc trao đổi này hay không?

Blogger Điếu Cày: Quan hệ ngoại giao giữa hai chính phủ với nhau, là một người tù, tôi hoàn toàn không có thông tin gì cho nên tôi không được biết. Tôi cũng không biết đổi tôi để lấy cái gì vì hoàn toàn tôi không được biết những thông tin đó. Một người phải ở trong tù đối với tôi là sáu năm sáu tháng và hai ngày nên bảo tôi phải bình luận về quan hệ ngoại giao giữa hai nước hoặc có những vấn đề liên quan đến tôi thì quả thật là tôi chưa đủ thông tin để mà bình luận.

VOA: Sau nhiều năm con cái tranh đấu cho tự do của ông khi ông ở trong tù, ông có ý định đưa gia đình mình sang Mỹ đoàn tụ với mình không?

Blogger Điếu Cày: Đó cũng là cái điều khi mà tôi lựa chọn ra đi, tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều tại vì ai cũng muốn đoàn tụ với gia đình. Thế nhưng, trên vai tôi còn gánh nặng ủy thác của anh em, của anh em tù chính trị, và kể cả anh em tù hình sự. Tôi đã đi qua 11 nhà tù, tôi phải thay anh em cất lên tiếng nói, để bảo vệ họ. Dù họ là tù nhân, họ có thể mất một số quyền công dân nhưng quyền con người, họ vẫn còn đầy đủ. Tôi muốn rằng, những trại giam, phải thực thi pháp luật đầy đủ, và phải đối xử với họ như đối xử với những con người.

Chính vì vậy, trong lựa chọn ra đi này, gia đình tôi tiếp tục bị chia cắt, nhưng mà tôi cũng phải đặt gánh nặng của phong trào, của anh em, lên trên lợi ích của gia đình. Tôi nhận sự ủy thác của anh em để đi tiếp. Còn gia đình tôi, tôi cũng rất mong muốn sớm được đoàn tụ.

* Còn nhiều hình và chi tiết ở ▼ Link dưới đây:
http://www.voatiengviet.com/section/viet-nam/2514.html
mid line Pictures, Images and Photos

* Đọc lịch sử Việt Nam, xem tin tức, nghe đài phát thanh và Audio tài liệu cập nhật mỗi ngày xin hãy nhấn vào các Websites dưới đây:
http://www.lldtcntq.org/ http://www.vietvungvinh.com/

Video & Blogger Điếu Cày viếng thăm Đài SBTN và Trung Tâm ASIA

* Nghe Radio trên Net, xin hãy nhấn hàng chữ đỏ: http://tintuctrungthuc.blogspot.com/2011/03/video-anh-chu-viet-co-dau-nghe-paltalk.html



Dân oan Bắc Trung Nam khiếu kiện bị công an Hà Nội đánh đập, giằng cướp biểu ngữ

Vào 1 giờ trưa hôm nay, ngày 28/10/2014, blogger Điếu Cày - Nguyễn Văn Hải, người tù nhân lương tâm vừa bị Việt Nam tống xuất và hiện đang ở Hoa Kỳ, đã đến thăm Đài Truyền hình SBTN và Trung Tâm Asia.

Blogger Điếu Cày đã được nhạc sĩ Trúc Hồ, Tổng giám đốc đài SBTN và các nhân viên có mặt của đài đón tiếp rất thân tình. Tại đây, blogger Điếu Cày đã đến thắp nhang trên bàn thờ của hai cố nhạc sĩ Trầm Tử Thiêng và Việt Dzũng.

Sau đó blogger Điếu Cày đã được hướng dẫn qua thăm phòng thâu của Trung tâm Asia, nơi đã thâu những nhạc phẩm như Triệu Con Tim, Trả Lại Cho Dân… Blogger Điếu Cày vô cùng xúc động khi biết ông chính là nguồn cảm hứng cho nhạc sĩ Trúc Hồ để sáng tác bài Triệu Con Tim.

Khi đến thăm các phòng quay và xem qua các dụng cụ của Đài Truyền hình SBTN, Điếu Cày có tâm sự rằng trước đây anh đã làm nghề quay phim cho một đài truyền hình ở tỉnh Đắk Lắk.

Điếu Cày cùng nhạc sĩ Trúc Hồ cũng đã có một bữa ăn trưa nhẹ và buổi trò chuyện rất lâu và thân tình. Blogger Điếu Cày tâm sự cho nhạc sĩ Trúc Hồ nghe về những ngày chịu tù đày gian khổ, đã phải ở qua 11 trại tù khác nhau trong vòng hơn 6 năm tù.

Anh cũng kể về những câu chuyện ở tù chung với hai nhạc sĩ Việt Khang và Trần Vũ Anh Bình, và cho biết là lúc gặp được hai nhạc sĩ này, sức khoẻ cũng như tinh thần của hai nhạc sĩ khá tốt.

Blogger Điếu Cày cho biết các anh em trong tù đều được biết ít nhiều về những nỗ lực và tình cảm của đồng bào hải ngoại nói chung, và các khán giả của SBTN và Asia nói riêng trong việc hỗ trợ những anh em tù nhân chính trị trong nước qua nhiều chiến dịch đấu tranh và vận động quốc tế rất bền bỉ trong suốt bao nhiêu năm qua.

Blogger Điếu Cày đặc biệt cho biết Việt Khang cũng như Trần Vũ Anh Bình trong tù rất rất vui vì Trung Tâm Asia đã thu hình và phổ biến các bản nhạc của hai anh như Bạn Thân, Việt Nam Tôi Đâu, Anh Là Ai. v.v…

Vào ngày Thứ Sáu 31/10 này Blogger Điếu Cày sẽ có một buổi họp báo và gặp gỡ với cộng đồng và truyền thông, được tổ chức tại đài truyền hình SBTN. Các thông tin chi tiết về buổi gặp gỡ này sẽ được thông báo sau.

* Còn nhiều hình và chi tiết ở ▼ Link dưới đây:
http://www.sbtn.tv/vi/tin-cong-dong-hai-ngoai/blogger-dieu-cay-vieng-tham-dai-sbtn-va-trung-tam-asia.html
http://danlambaovn.blogspot.com/
mid line Pictures, Images and Photos

* Đọc lịch sử Việt Nam, xem tin tức, nghe đài phát thanh và Audio tài liệu cập nhật mỗi ngày xin hãy nhấn vào các Websites dưới đây:

27 October 2014

Video: Điếu Cày: Ra nước ngoài không đóng lại cánh cửa đấu tranh

* Nghe Radio trên Net, xin hãy nhấn hàng chữ đỏ: http://tintuctrungthuc.blogspot.com/2011/03/video-anh-chu-viet-co-dau-nghe-paltalk.html

Blogger Điếu Cày tại Mỹ.

Không nhận tội để được tha tù

Điếu Cày cho biết, sáng ngày 21/10/2014, anh bị 2 xe công an áp giải từ trại giam số 6, Nghệ An ra sân bay Nội Bài để trục xuất sang Hoa Kỳ.

“Trong suốt quá trình đi như thế, tôi không hề được gặp gia đình, thăm người thân và cũng không được đi như một người bình thường”, Điếu Cày nói

Trước đó, đại diện bộ công an đã nhiều lần trực tiếp vào trại giam ép buộc Điếu Cày viết ‘đơn xin nhận tội’ và ‘tha tù’, tuy nhiên những yêu cầu này đều bị từ chối.

“Một nguyên tắc bất di dịch của tôi là không bao giờ nhận tội để được tha tù”, anh khẳng định.

Do bị bưng bít thông tin trong tù, Điếu Cày hoàn toàn không biết gì về quá trình thương thảo giữa chính phủ Hoa Kỳ và nhà cầm quyền CSVN về trường hợp của anh.

Mãi cho đến ngày 22/9/2014, đại diện ngoại giao Hoa Kỳ đã vào trại giam gặp Điếu Cày, khi đó anh mới biết thêm một số thông tin. Điếu Cày kể lại:

“Bộ ngoại giao Hoa Kỳ có nói rằng, Hoa Kỳ yêu cầu Việt Nam thả ông ra mà không có bất kỳ điều kiện nào, dù ông ở lại Việt Nam hay sang Hoa Kỳ”.

“Nhưng hiện tại hai bộ ngoại giao mới đạt được thỏa thuận là ông ra khỏi Việt Nam sẽ phải vào Hoa Kỳ. Đó là những thông tin mà tôi có thể biết được”.

Thả tù vì nhân đạo là ‘hoàn toàn trái sự thật’

Một quan chức bộ ngoại giao CSVN có lên tiếng nói rằng ‘việc cho phép ông Nguyễn Văn Hải xuất cảnh đi Mỹ vì lý do nhân đạo’, blogger Điếu Cày khẳng định điều này ‘hoàn toàn trái với sự thật’.

“Những gì mà bà con, cộng đồng quốc tế nhìn thấy tôi bị áp giải và xuống sân bay Los Angeles trong đôi dép tổ ong thì cũng biết tôi đã phải ra đi như thế nào”.

“Nếu vì lý do nhân đạo, tôi đã được về gặp gia đình và giờ này tôi đang ở Sài Gòn cùng với gia đình tôi chứ không phải đi qua Mỹ như thế này”.

“Và nếu vì lý do nhân đạo, nếu tôi có đi sang Mỹ cũng đi một cách đàng hoàng, cầm vé trên tay vào sân bay, chứ không phải bị áp giải ra đến tận cầu thang sân bay như thế này”, blogger 62 tuổi này khẳng định.

Quan chức bộ ngoại giao CSVN cũng lặp lại tuyên bố “Ở Việt Nam không có cái gọi là tù nhân lương tâm”, đồng thời bác bỏ cách gọi tù nhân lương tâm của quốc tế dành cho Điếu Cày.

Nếu nhà cầm quyền CSVN có ‘nhân đạo’ thì những người cất lên tiếng nói ôn hòa không thể bị bỏ tù như trường hợp Điếu Cày trong suốt 6 năm 6 tháng vừa qua.

Không đóng lại cánh cửa đấu tranh

Khi thông tin Điếu Cày đặt chân đến Mỹ được loan tải, có ý kiến cho rằng việc anh ra nước ngoài sẽ khó có thể tiếp tục đấu tranh mạnh mẽ như khi còn ở Việt Nam.

Trước những ý kiến này, Điếu Cày chia sẻ:

“Tôi đã đi qua 11 nhà tù và đã có hơn 6 năm rưỡi trong nhà tù, tôi có đủ thời gian để nhìn nhận tất cả những sự ghê tởm trong các nhà tù Việt Nam”.

“Chính vì điều đó, khi không còn được sát cánh cùng bạn bè đấu tranh ngay trên chính quê hương Việt Nam, tôi đã nhận được trách nhiệm mới, đó là trách nhiệm phải đấu tranh cho nhân quyền trong các nhà tù Việt Nam”.

“...Lần này tôi đi, tôi sẽ phải thực hiện và làm những công việc mà những người tù nhân lương tâm ở Việt Nam đã không cất lên tiếng nói được”.

“Trong hoàn cảnh bất khả kháng như tôi, việc đi ra nước ngoài cũng không phải là đóng lại cánh cửa đấu tranh đối với tôi”.

“Bởi vì trên internet không có khoảng cách”, Điếu Cày chia sẻ.

Ngay khi đến Hoa Kỳ, Điếu Cày cũng đã cho phổ biến bức thư của nhà báo Trương Duy Nhất nhắn gửi. Đây là lá thư mà Điếu Cày phải rất khó khăn mới có thể mang ra được bên ngoài.

Câu lạc bộ Nhà báo Tự do là một gia đình lớn

CLB Nhà Báo Tự Do do blogger Điếu Cày sáng lập đã đặt những viên gạch đầu tiên cho truyền thông độc lập tại Việt Nam phát triển. Mặc dù bị đàn áp hết sức nặng nề, nhưng nhiều thành viên CLB vẫn tiếp tục đấu tranh trong thời gian hơn 6 năm anh bị tù đày.

Điếu Cày cho biết, CLB Nhà báo Tự Do như một gia đình lớn, anh luôn nhớ tất cả mọi người trong hơn 6 năm qua.

“Tôi vẫn luôn nhớ về mọi người, mọi thành viên trong Câu lạc bộ Nhà báo Tự Do. Đối với các thành viên trong CLB NBTD, chúng tôi như một gia đình lớn, tình cảm như anh em trong nhà với nhau. Chúng tôi đã dành cho nhau tất cả tình cảm, những khả năng mà mình có thể làm được cho bạn của mình”.

“Vì vậy, tôi muốn rằng trong thời gian sắp tới, những người còn ở trong tù, những bạn bè còn ở bên ngoài… Tôi muốn tất cả tập hợp nhau lại để cùng đấu tranh cho những người còn đang ở trong tù, và cho tất cả những ai còn đang đấu tranh cho tự do ngôn luận ở Việt Nam”.

“Mọi nỗ lực của chúng ta là để thúc đẩy cho những quyền đó được thực hiện trên quê hương Việt Nam”.

Trong cuộc phỏng vấn, Điếu Cày gửi lời cảm ơn đến tất cả các cá nhân và tổ chức đã nỗ lực đấu tranh đòi trả tự do cho anh.

“Tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người đã nỗ lực đấu tranh cho tự do báo chí. Cho tôi gửi lời cảm ơn đến những người đã giúp chúng tôi thoát khỏi lao tù”.

Dự định sắp tới: Tập hợp lại CLB NBTD

Chia sẻ về những dự định sắp tới trong một hoàn cảnh đấu tranh mới, Điếu Cày nói:

“Thứ nhất, chúng tôi sẽ tập hợp lại Câu lạc bộ Nhà báo Tự do. Trong quá trình từ khi thành lập đến nay, anh em CLB NBTD người thì bị bắt giữ, người bị giam cầm, nhưng chúng tôi vẫn không từ bỏ mục tiêu của mình.

Tất cả anh em sẽ tập hợp lại để phục hồi lại CLB NBTD và sẽ tiếp tục đấu tranh cho quyền tự do báo chí, tự do ngôn luận.

Thứ hai, tôi sẽ tiếp tục đấu tranh cho những tù nhân lương tâm tại Việt Nam. Họ không cất lên được tiếng nói thì tôi sẽ thay họ cất lên tiếng nói.

Đặc biệt, trong đó có một người vẫn còn ở trong tù là cô Tạ Phong Tần. Một người đã đấu tranh rất kiên cường suốt nhiều năm trong nhà tù cộng sản. Gia đình của cô, bác Đặng Thị Kim Liêng đã tự thiêu để phản đối chính sách hà khắc của cộng sản đối với những người con đang bị giam giữ như tôi và Tạ Phong Tần”.

Điếu Cày bị trục xuất sang Mỹ chỉ với bộ quần áo đơn sơ và đôi dép tổ ong, nhưng trách nhiệm mà blogger 62 tuổi này mang trên vai quả là hết sức nặng nề.

Danlambao

* Còn nhiều hình và chi tiết ở ▼ Link dưới đây:
http://danlambaovn.blogspot.com/
http://www.rfa.org/vietnamese/
mid line Pictures, Images and Photos

* Đọc lịch sử Việt Nam, xem tin tức, nghe đài phát thanh và Audio tài liệu cập nhật mỗi ngày xin hãy nhấn vào các Websites dưới đây:

26 October 2014

Video: Nhà cầm quyền CSVN cưỡng chế nhà TS Cù Huy Hà Vũ & Tuổi Trẻ Việt Nam Từ Sức Bật Của Gương Sáng Thế Giới


* Nghe Radio trên Net, xin hãy nhấn hàng chữ đỏ: http://tintuctrungthuc.blogspot.com/2011/03/video-anh-chu-viet-co-dau-nghe-paltalk.html





Thư Cho Con
Giáo Già
(Đại Gia đình Nguyễn Ngọc Huy)


Tuổi Trẻ Việt Nam Từ Sức Bậc Của Gương Sáng Thế Giới
Nobel Hòa Bình Malala Yousafzai, Và Joshua Wong Dân Chủ Hóa Hồng Kông


Ngày 15 tháng 10 năm 2014 H,

Tin được Thụy My đưa lên đài RFI ngày 10-10-2014 cho biết: “Giải Nobel hòa bình hôm nay 10/10/2014 vừa được trao cho cô gái Pakistan 17 tuổi Malala Yousafzai – khôi nguyên trẻ nhất trong lịch sử giải này, và nhà hoạt động Ấn Độ Kailash Satyarthi, để tặng thưởng cho quá trình chiến đấu chống bóc lột trẻ em và cho quyền được học hành của thanh thiếu niên”.

Bản tin cho biết thêm: “Đang trong lớp học vào thời điểm công bố giải, Malala Yousafzai [xem hình], chỉ mới 17 tuổi, là người trẻ tuổi nhất trong lịch sử 114 năm của giải Nobel. Trước đó chỉ có Lawrence Bragg, người Anh gốc Úc 25 tuổi cùng chia giải Nobel vật lý với người cha vào năm 1915. Thủ tướng Nawar Sharif ngay sau đó đã gởi tin nhắn chúc mừng, gọi Malala là ‘niềm tự hào của Pakistan’.

Được tin người con gái mới 17 tuổi được vinh dự nhận giải Nobel Hòa Bình này nhiều nguồn tin được đưa lên mạng cho biết thêm nhiều chi tiết về Malala như sau:

“Ngày 9 tháng 10 năm 2012, trên một chiếc xe buýt, Malala Yousafzai (sinh năm 1997) và các bạn cùng nhau chuyện trò và hát hò với các thầy cô giáo. Vừa mới thi cuối học kỳ, ai cũng vui vẻ. Nhưng khi chiếc xe vừa ra khỏi thành phố Mingora, Pakistan thì có hai người đàn ông cầm súng chận lại. Chúng bước lên xe, hỏi: ‘Đứa nào là Malala Yousafzai?’ Mọi người đều im lặng, nhưng một cách tự phát, một số em quay nhìn Malala. Theo hướng mắt ấy, hai tên sát thủ nhận diện ra ngay được Malala. Không nói không rằng, một tên giơ súng lên, chĩa thẳng vào em. ‘Đoành! Đoành’. Hai phát súng vang lên khô khốc. Một phát trúng đầu và một phát trúng cổ. Sẵn trớn, tên sát thủ bấm cò, bắn thêm hai phát nữa vào đám bạn của Malala khiến hai em bị thương. Xong, chúng xuống xe.

Và tẩu thoát. Hai tên sát thủ ấy thuộc nhóm Hồi giáo cực đoan Taliban vốn hoạt động rất mạnh trong khu vực Mingaro, Pakistan. Vấn đề là: Tại sao các tên Hồi giáo quá khích lại muốn giết một nữ sinh mới 15 tuổi như vậy? Lý do: Taliban ra lệnh cấm toàn bộ phụ nữ đến trường và tham gia các hoạt động xã hội. Với chúng, phụ nữ, từ trẻ em đến người lớn, không cần biết chữ và chỉ được phép quanh quẩn trong nhà. Mà Malala lại không chấp nhận điều đó. Em vẫn bướng bỉnh đến trường, hơn nữa, còn cổ vũ các bạn nữ của mình đến trường. Việc cổ vũ của Malala có tầm ảnh hưởng rất rộng, khi em, vào năm 2009, lúc mới 12 tuổi, nhận viết blog cho đài BBC tại Anh. Trong các bài viết, Malala mô tả cuộc sống tại quê nhà của em, Swat Valley, nơi Taliban đang chiếm đóng. Em hô hào việc phổ cập giáo dục cho phụ nữ, một điều trái với chủ trương của Taliban.

Năm sau, báo New York Times cử phóng viên Adam B. Ellick sang Pakistan làm một bộ phim tài liệu về cuộc đời của em, từ đó, tên tuổi em vang dội khắp nơi như một nhà hoạt động nhân quyền, đặc biệt nữ quyền trong một quốc gia Hồi giáo. Chính vì thế, Taliban xem em như một kẻ thù và ra lệnh phải hạ sát em. Bản án tử hình em được đăng tải rộng rãi trên báo chí địa phương, thậm chí, còn được nhét dưới cửa nhà em. Cảnh giác, nhưng Malala không hề sợ hãi. Em vẫn tiếp tục đến trường và tiếp tục vận động các bạn gái của mình đi học. Hậu quả là em bị bắn trên chuyến xe buýt của trường. May, dù bị trọng thương nhưng em vẫn không chết. Các bác sĩ Pakistan đã tận tình cứu chữa cho em qua khỏi cơn nguy hiểm ban đầu. Nhiều bệnh viện lớn ở Tây phương hứa sẽ điều trị cho em. Gia đình em chọn bệnh viện Queen Elisabeth Hospital Birmingham ở Anh, nơi nổi tiếng điều trị các quân nhân bị thương tật.

Sau mấy tháng nằm viện, sức khoẻ của em được khôi phục. Đầu năm 2013, em đi học trở lại tại Birmingham. Hơn nữa, em lại tiếp tục cuộc vận động cho quyền được đi học của phụ nữ. Tháng 7 năm 2013, Malala được mời nói chuyện tại trụ sở Liên Hiệp Quốc về vấn đề phổ cập giáo dục; tháng 5, 2013, em được nhận bằng Tiến sĩ danh dự của trường University of King’s College tại Halifax, Canada; mấy tháng sau, nhận được giải Sakharov về tự do tư tưởng của Quốc hội Âu châu. Dần dần em trở thành một thiếu niên (teenager) nổi tiếng nhất trên thế giới.

Khẩu hiệu ‘Tôi là Malala’ (I am Malala) xuất hiện trong hầu hết các cuộc vận động giáo dục cho nữ giới, kể cả chiến dịch phổ cập giáo dục do Uỷ ban Giáo dục Toàn cầu của Liên Hiệp Quốc tổ chức. Báo Times, số ra ngày 29 tháng 4 năm 2013 xếp Malala vào danh sách 100 người có ảnh hưởng nhất thế giới, ở đó, hình của em được đăng ngay trên trang bìa. Và bây giờ, em nhận được giải Nobel Hòa bình (cùng với Kailash Satayarthi, người Ấn Độ). Ở tuổi 17, em là người nhận giải Nobel trẻ nhất trong lịch sử hơn trăm năm của giải thưởng có uy tín nhất thế giới này…”

Phát biểu với báo giới sau khi giải thưởng được loan báo cô Malala Yousafzai nói Giải Nobel Hòa Bình 2014 cô nhận được không phải dành riêng cho cô, mà cho tất cả những trẻ em không có tiếng nói. Thông điệp cô muốn gửi tới trẻ em trên toàn thế giới là các em nên đứng lên vì quyền của mình. Cô nói cô mong muốn tất cả trẻ em đều được đến trường.

Cô Malala cũng ca ngợi người cùng đoạt Giải Nobel Hòa bình năm nay với cô, ông Kailash Satyarthi, một nhà hoạt động Ấn Độ cổ súy cho quyền trẻ em. Cô nói công việc của ông Satyarthi chống lại nạn nô lệ trẻ em hoàn toàn khơi nguồn cảm hứng cho cô. Cô nói thêm là việc chọn ra một người Hồi giáo Pakistan và một người Ấn Độ theo Ấn giáo cùng chia sẻ giải thưởng này là một thông điệp của tình thương yêu giữa hai quốc gia và hai tôn giáo. Cô cho biết cô đã điện đàm với ông Satyarthi và hai người quyết định cùng làm việc với nhau không chỉ về vấn đề giáo dục mà còn trong lĩnh vực thúc đẩy hòa bình giữa hai quốc gia. Malala và Satyarthi sẽ chia đôi giải thưởng trị giá 1,1 triệu đô la.

Mặt khác, tổ chức bảo vệ nhân quyền Ân Xá Quốc tế cũng lên tiếng hoan nghênh sự kiện này. Một trong những chuyên gia hàng đầu về Nam Á trong tổ chức, ông Mustafa Kadri, từ London nói với đài VOA rằng “Không thể coi ngày hôm nay là đích đến cuối cùng hoặc là thời điểm chỉ để ghi nhận các nỗ lực của họ tính tới lúc này.” Ông nói hiện nay quyền của trẻ em đang bị đe dọa nghiêm trọng và mọi người phải nhận thức được nhu cầu cần tăng đôi các nỗ lực toàn cầu.

Trước người con gái 17 tuổi Malala Yousafzai của Pakistan nhận giải Nobel Hòa Bình; ở Hồng Kông, người con trai 17 tuổi Joshua Wong [xem hình] cũng đã nổi bật trong cuộc biểu tình đòi dân chủ mà tới nay đã kéo dài hơn 2 tuần lễ, tuy chưa mang lại kết quả, do thái độ không nhượng bộ của chính quyền Hồng Kông và Bắc Kinh, nhưng nó đã mang lại nhiều phấn khởi ngay từ buổi đầu phát động.

Cho đến giờ, chưa ai biết kết quả cuộc biểu tình đòi phổ thông đầu phiếu cho người dân Hồng Kông vào năm 2017 tới đây có đưa đến kết quả mong muốn hay không; nhưng cách hành xử của các sinh viên biểu tình trong 17 ngày qua đã để lại trong lòng mọi người những ấn tượng rất đẹp. Nhiều hình ảnh tiêu biểu cho cuộc biểu tình được cho là “tuyệt vời” của các em, được giới truyền thông cả chuyên nghiệp lẫn tự do đưa lên tràn ngập các trang mạng xã hội, gồm: cảnh các sinh viên học sinh ngồi ở ngoài đường giúp nhau làm bài tập, dùng bình điện dự trữ charge phones và tablets cho người tham dự, làm thông dịch cho giới truyền thông, phát thức ăn nước uống cho nhau, và thức đến khuya để đi nhặt từng cọng rác nơi giới biểu tình “chiếm đóng”. Thậm chí trong lúc trời đổ mưa tầm tã, sinh viên biểu tình còn cầm dù che cho người cảnh sát đứng đối diện, qua hàng rào cản…

Dù vậy, tin mới nhứt được Đức Tâm đưa lên đài RFI ngày 15-10-2014 cho biết từ Hồng Kông, thông tín viên Florence de Changy gửi về bài tường trình: “Hiển nhiên, vụ bạo hành mới của cảnh sát sẽ như đổ thêm dầu vào lửa đối với phong trào bất phục tùng dân sự hiện đang đấu tranh đòi phải có một hệ thống chính trị thực sự dân chủ tại Hồng Kông. Vào khoảng 3 giờ sáng, sau nhiều giờ xô xát, đôi khi dữ dội, với một bên là cảnh sát dùng dùi cui, khí bột tiêu cay và bên kia là những người biểu tình chỉ có cây dù và chai nước, cảnh sát lại một lần nữa tìm cách tấn công để giải tán đám đông chiếm giữ đường phố và ngăn chặn lối vào văn phòng Trưởng đặc khu Hồng Kông.

Thế nhưng, vào lúc có một người biểu tình đã bị bắt, tay bị trói bằng dây nhựa, thì một nhóm cảnh sát, trong số đó có người mặc thường phục, đã quật người này xuống đất, và đánh đập tàn bạo. Một dân biểu thuộc đảng Công dân (Civic Party), thuộc phe đối lập đã quay được toàn bộ cảnh này và cuộn băng video đã được phát trên kênh truyền hình chính thức. Hình ảnh bộ mặt và thân thể người biểu tình bị đánh sưng vù đã gây nỗi kinh hoàng. Ngay lập tức, cảnh sát lên án vụ bạo hành này và cho biết viên cảnh sát dính líu trong vụ đánh đập người biểu tình đã bị trừng phạt và thông báo thêm là trong vụ xô xát vào đêm qua, có 4 cảnh sát bị thương và 55 người biểu tình bị bắt giữ”

Trong khi đó tin được BBC loan đi cho biết: “…kênh truyền hình địa phương TVB chiếu cảnh một người biểu tình bị cảnh sát kéo sang một bên và đánh đập. Daniel Cheng, một phóng viên tường thuật vụ này, nói với hãng thông tấn AFP rằng ông cũng bị cảnh sát đánh”. Ông nói: "[Cảnh sát] túm lấy tôi, có hơn 10 cảnh sát viên, và họ đánh tôi: đấm, đá, dùng cùi chỏ. Tôi cố nói với họ tôi là phóng viên nhưng họ không nghe".

Rõ hơn nữa, theo tin đài VOA, người biểu tình bị cảnh sát hành hung đó tên Ken Tsang. Sau khi được tin anh bị bắt, Nghị viên Alan Leong, Chủ tịch Đảng Công dân, đã phái các luật sư tới Học viện Cảnh sát, nơi anh Tsang bị giam. 9 tiếng đồng hồ sau đó, toán luật sư đã hộ tống anh Tsang cùng với 7 người biểu tình khác tới bệnh viện. Nghị viên Leong nói: "Việc sử dụng vũ lực, sử dụng sức mạnh của cảnh sát, trong trường hợp này là một vụ lạm quyền trắng trợn. Chúng tôi yêu cầu cảnh sát bắt giam ngay lập tức 6 cảnh sát viên này và tiến hành các cuộc điều tra hình sự."…

Những người biểu tình mỗi lúc một đông đã kéo tới Viện Lập pháp trong lúc các nghị viên chuẩn bị cho phiên họp đầu tiên sau kỳ nghỉ hè. Phó Chủ tịch Hội đồng Độc lập về Khiếu tố Cảnh sát, ông Lam Tai Fai nói rằng ông hiểu được sự tức giận của công chúng. Các tổ chức nhân quyền trên khắp thế giới, kể cả Hội Ân xá Quốc tế, đã cùng nhau lên án sự thô bạo của cảnh sát Hồng Kông. Ông Law Yuk Kai, giám đốc Tổ chức Theo dõi Nhân quyền Hồng Kông nói rằng vụ hành hung đó vi phạm luật lệ của Hồng Kông về tra tấn, theo đó các giới chức lạm quyền có thể phải lãnh án tù chung thân. Ông yêu cầu giới hữu trách đưa các cảnh sát viên đó ra trước ánh sáng công lý. Trong lúc Trưởng quan Hành chánh Hồng Kông Lương Chấn Anh tuyên bố hủy bỏ kế hoạch tham dự phiên họp của Viện Lập pháp vào ngày mai vì căng thẳng leo thang các sinh viên cho biết họ nhất định sẽ tiếp tục ở lại trên đường phố…

Tuy nhiên, trước đó, theo ghi nhận của hãng tin Pháp AFP ngày 13/10/2014, một số người đến từ Hoa Lục đã dũng cảm xuất hiện tại các cuộc biểu tình nổ ra cách đây hai tuần, góp sức cho phong trào đòi dân chủ cả về mặt hậu cần lẫn tinh thần. Những người này đã bộc lộ công khai những gì bị cấm đoán nghiêm ngặt tại Trung Quốc. Phát biểu với hãng tin Pháp, một nữ sinh viên xã hội học 21 tuổi đến từ tỉnh Quảng Đông, miền nam Trung Quốc, cho biết:

“Tại Hoa lục, ai cũng có thể bị tống vào tù vì niềm tin của mình”. Người nữ sinh viên xin được giấu tên này đã tỏ ý hết sức hoan hỉ nhưng cũng rất thận trọng khi tham gia biểu tình. Cô không bao giờ trò chuyện bằng tiếng quan thoại, chỉ dùng tiếng Quảng Đông lơ lớ ‘giọng Đài Loan’, và luôn tập hợp với các bè bạn phương Tây trong cùng trường đại học của cô ở Hồng Kông, và luôn che mặt để cha mẹ của cô ở Quảng Đông không bị ‘bất kỳ rắc rối nào‘.

Cũng theo AFP, rất khó mà xác định được xem có bao nhiêu người đến từ Hoa Lục ủng hộ phong trào dân chủ Hồng Kông như trường hợp nữ sinh viên kể trên, nhưng bản thân sự tồn tại của những người này đã củng cố thêm kịch bản ác mộng đối với chính quyền Bắc Kinh, vốn hết sức lo sợ về một hiệu ứng đôminô, với phong trào từ Hồng Kông lan truyền vào đất liền, tuy khả năng mở rộng phong trào qua Đại Lục rất ít. Dầu vậy, cô cũng cho biết là trang facebook của cô đã biến thành bãi chiến trường từ khi cô bắt đầu công bố hình ảnh của các cuộc biểu tình từ nơi cô ở tại Hồng Kông.

Riêng VN, ngày 12.10.2014 phóng viên Trà Mi của đài VOA đã có bài viết cho biết “Một cô gái trẻ người Việt hải ngoại gác bỏ công việc bận rộn hằng ngày, một mình sang tận Hong Kong để ủng hộ cuộc biểu tình vì dân chủ của giới trẻ tại đây và để học hỏi kinh nghiệm giúp thúc đẩy dân chủ cho Việt Nam. Cô Nancy Nguyễn, định cư tại bang California, cho biết chuyến đi tuy ngắn ngủi 1 tuần nhưng rất đáng giá vì cô được tận mắt chứng kiến, trực tiếp cảm nhận, và chia sẻ sức mạnh từ nỗi khát khao dân chủ của các bạn đồng trang lứa ở Hong Kong làm nên sự kiện lịch sử gây chú ý công luận thế giới.”

Trà Mi cho biết Tạp Chí Thanh Niên VOA có cơ hội trao đổi với Nancy sau 3 ngày cô đặt chân tới Hong Kong, hòa vào dòng người biểu tình phản đối sự kèm kẹp của Trung Quốc và kêu gọi quyền tự do bầu chọn người lãnh đạo. Nancy Nguyễn nói:

“…Mình nghe ở đây họ biểu tình rất ôn hòa và có những cách tránh bạo động trên cả tuyệt vời. Qua đây mình thấy đúng là như vậy. Họ có cách tổ chức biểu tình không thể ngờ tới. Họ phục vụ cả việc charge pin điện thoại và máy móc cho phóng viên tác nghiệp. Các bạn trẻ xin một góc ở siêu thị để charge pin miễn phí cho mọi người. Ai đi qua tự để phone xuống, sau 2-3 tiếng ăn cơm xong chạy lại lấy, rất trật tự. Những lối lên ở quảng trường chỗ biểu tình, các bạn trẻ mang các vật dụng ra để làm thành các bậc thang để người ta bước lên cho dễ. Ngay lối đi đó luôn có 2-3 bạn đứng canh để bảo đảm an toàn. Trên các ngã đường, họ đều dặn nhau là phải giữ bình tĩnh và phải dọn dẹp sạch sẽ. Một khối người rất đông mà không có một cọng rác trên đường phố là điều bất ngờ. Họ dọn ngay tại chỗ, rồi sau đó có các bạn tình nguyện ở lại để quét rác.” [xem hình]

Khi được Trà Mi hỏi: “Ở hải ngoại cũng có nhiều người trẻ có cùng mong muốn như Nancy, có nhiều hoạt động và các phong trào vận động hướng về Việt Nam. Bạn nghĩ gì về các hoạt động của giới trẻ người Việt hải ngoại?” Nancy Nguyễn trả lời:

“Người Việt hải ngoại đã làm những việc này suốt 40 năm qua và càng ngày các hoạt động càng quy mô hơn, có tầm vóc hơn. Vài năm gần đây song song với các phong trào ở Việt Nam, các phong trào ở hải ngoại cũng lớn mạnh lên rất nhiều và mình cảm thấy rất vui, có hy vọng. Mình có viết lên facebook của mình, chia sẻ rằng người trẻ Hong Kong có một suy nghĩ cực kỳ đơn giản rằng tất cả những việc họ làm có thể nguy hiểm tới tính mạng hay tương lai của họ, nhưng Hong Kong cần họ.

Mình chỉ hy vọng tất cả những bạn trẻ ở Việt Nam có thể nói được điều đó, có thể dấn thân. Việt Nam cần họ. Có quá nhiều thứ để học hỏi từ họ, thứ nhất là sự tổ chức, thứ hai là sự sáng tạo. Mình không nghĩ một ngày nào đó nếu người Việt xuống đường thì sẽ giống như Hong Kong hôm nay. Nhưng những gì mình thấy hôm nay, mình vẫn hy vọng một ngày nào đó có khả năng và cơ hội truyền đạt lại cho các bạn trẻ ở Việt Nam.”

Trên facebook Nancy Nguyễn tâm sự: “…Những người khởi xướng đầu tiên, cho phong trào đòi dân chủ làm chấn động cả thế giới hôm nay, là những người rất rất trẻ. Trẻ đến nỗi theo ‘cái nhìn Việt Nam’ thì các bậc phụ huynh có lẽ sẽ bảo các bạn ấy nên về bú cho xong bình sữa. Nói thế để biết rằng, thưa các bạn sinh viên, thanh niên Việt Nam, các bạn không hề là quá nhỏ cho cuộc chơi chính trị. ĐỪNG BAO GIỜ cho phép bất cứ ai bảo với bạn rằng ‘nhãi con biết gì’, hay ‘đã có người lớn lo!’ vì chính các bạn cũng hiểu rằng tất cả những điều đó đều là ngụy biện!...

Nếu ai đó nói các bạn chưa đủ trưởng thành, hãy hỏi họ câu này: Tổng bí thư thứ nhất của đảng Cộng sản Việt Nam tham gia chính trị lúc mấy tuổi, và được bổ nhiệm chức vụ tổng bí thư lúc mấy tuổi? Không ai, không cá nhân hay tổ chức nào được quyền bảo các bạn còn quá trẻ. Và, nên nhớ, các bạn không hề là quá trẻ để thay đổi vận mệnh đất nước này, dân tộc này… 90 triệu người Việt Nam là chúng ta! Là chính chúng ta! Chứ không phải ai khác. Chính các bạn, chứ không phải là ai khác, sẽ phải là những con người làm nên cuộc đổi thay… Đừng bao giờ để bất cứ ai bảo với bạn rằng, Việt Nam nhỏ bé, phải đối đầu với Trung Quốc một cách khôn ngoan.

Bởi chính các bạn hiểu sâu sắc rằng: Đó cũng là nguỵ biện! Hong Kong không có đến một người lính của riêng mình… Nhưng chính trong khó khăn đó, Hong Kong làm cả thế giới nghiêng mình ngả mũ. Đừng bao giờ cho phép bất cứ ai bảo các bạn hãy bỏ cuộc chỉ vì Việt Nam yếu hơn Trung Quốc nhiều lần. Vì chính các bạn biết rằng sức mạnh của tập thể còn mạnh mẽ gấp triệu lần súng đạn… Đừng bao giờ từ bỏ ước mơ, vì đó là phần Người nhất trong mỗi một con người…

Ngày hôm nay Hong Kong xuống đường, bao giờ sẽ đến Việt Nam?… Bạn biết không, đôi khi, những điều phi thường nhất lại được diễn tả bằng những điều bình thường nhất trong cuộc sống… Chỉ đến khuya nay, khi ngồi lại bên nhau trong bữa tối, nhìn các bạn và vội vài miếng cơm trong cơn đói mèm, tôi ngắm họ ăn say sưa đến quên cả trời đất, mới chợt nhớ ra một điều mình đã quên mất từ lâu: các bạn ấy cũng chỉ là những con người…

Thế giới nói về sinh viên Hong Kong như những chiến binh, những người hùng. Còn tôi, tôi thấy họ Người lắm, như chính tôi, NHƯ CHÍNH BẠN. Họ bảo với tôi, họ không hề gan dạ, quả cảm như báo chí ca ngợi. Họ cũng hèn nhát, cũng sợ hãi, Đại Lục có tất cả, còn họ, họ có gì?… Họ thừa nhận hết, rằng họ cũng sợ bị thanh trừng, sợ từ nay về sau có thể cuộc sống của họ sẽ không bao giờ còn như trước nữa. Rồi học hành, rồi công việc, rồi cả mẹ cha… Có vài người đã khóc. Trong giọt nước mắt không đủ nặng để lăn trên gò má, chỉ đủ để làm khóe mắt long lanh dưới ánh đèn siêu thị, tôi thấy được những cuộc đời trần trụi.

Rồi họ nhìn tôi, kiên nghị: Nếu bảo chúng tôi không sợ hãi, thì đó là nói láo, nhưng nếu Hong Kong cần, chúng tôi cũng vẫn sẽ dấn thân, bởi vì, Hong Kong cần chúng tôi… Ở Hong Kong, tôi thấy được sự vĩ đại của những con người bình thường. Và chính sự bình thường đó, làm nên điều vĩ đại… Việt Nam ơi!… Hãy tỉnh dậy đi!… Có một điều tôi nhận được từ chuyến đi này, đó là, tôi không đơn độc. Đó, có lẽ là kỷ vật quý giá nhất mà chuyến đi mang lại cho tôi. Và bạn tôi ơi, nay tôi tặng nó lại cho tất cả mọi người: TÔI KHÔNG ĐƠN ĐỘC, VÀ BẠN CŨNG VẬY!…” [Xem hình Nancy Nguyễn đứng tại khu Central Mong Kok, Hongkong, phía sau là các sinh viên Hongkong tập trung đòi dân chủ].

Phần VN, ở tại VN, một bạn trẻ tên Phúc, sống tại quận Hà Đông, Hà Nội, chia sẻ: “…Theo Phúc, hiện tại, giới sinh viên Việt Nam đã bắt đầu nóng lên, nghĩa là thành phần ủng hộ sinh viên Hồng Kông đã tăng rất cao, theo cách này hoặc cách khác, giới sinh viên Việt Nam thể hiện sự đồng cảm của họ. Có nhóm tổ chức buổi thảo luận nhỏ về giá trị dân chủ cũng như tương lai đất nước khác nhau như thế nào giữa dân chủ và độc tài bằng một bữa tiệc sinh nhật ngụy trang hoặc bữa cà phê nhỏ chừng năm, bảy người. Cũng theo chỗ tìm hiểu và chia sẻ thông tin của Phúc qua trang mạng xã hội facebook thì hiện nay, ở các làng khu vực có nhiều trường đại học tại Hà Nội cũng như làng đại học Thủ Đức, Sài Gòn, hầu như hệ thống an ninh đã siết chặt một cách bất thường, các chốt chặn bất ngờ xuất hiện khắp các lối ra vào ở các làng đại học mà theo Phúc nhận xét thì đây là một dấu hiệu khá nhạy cảm…

Câu chuyện biểu tình ở Hồng Kông chỉ là câu chuyện khởi sự cho mùa xuân dân chủ khắp các châu lục. Nơi nào còn chìm trong nạn độc tài chuyên chế, nơi ấy sẽ có những mùa đấu tranh dân chủ chất ngất hào khí của tuổi trẻ… Phúc cho rằng cuộc cách mạng dân chủ của giới trẻ Hồng Kông cũng như nhiều cuộc cách mạng dân chủ khác ở các nước độc tài trên khắp thế giới là những cuộc cách mạng bắt buộc phải xảy ra, không thể tránh khỏi, điều này nằm trong qui luật bảo tồn nòi giống của thế giới con người. Và nhu cầu tiến bộ là nhu cầu quan trọng giống như máu phải luân lưu trong cơ thể…”

Nói về giới trẻ VN, được mời phát biểu trong buổi ra mắt sách Chánh Luận Trần Trung Đạo tại Sacramento, Giáo sư Trần Minh Xuân [xem hình] đã cho biết ông không biết tác giả mấy tuổi, nhưng ông biết tác giả trẻ hơn Giáo Già rất nhiều, và văn phong của tác giả cũng cho thấy Trần Trung Đạo rất trẻ, nhứt là khi tác giả nói về tuổi trẻ VN, trong đó có người con gái cùng ở xứ Quảng Nam với tác giả tên Huỳnh Thục Vy, mà trong một bài viết có tên “Những cánh én của mùa xuân dân tộc”, viết tặng 3 người con gái còn rất trẻ là Đỗ Thị Minh Hạnh, Huỳnh Thục Vy và Trịnh Kim Tiến, tác giả đã nhận xét: “Thục Vy sinh năm 1985 tại Tam Kỳ. Tình yêu quê hương và nỗi đau mười năm tuổi thơ là những ngày đi thăm cha trong tù, đã hun đúc tâm hồn của cô bé xinh đẹp, hồn nhiên lớn lên bên dòng sông Bàn Thạch, Quảng Nam thành một nhà lý luận chính trị vững vàng. Kiến thức Thục Vy dẫn chứng trong các bài viết vượt trội hơn tuổi tác và điều kiện trưởng thành thiếu thông tin bên ngoài mà em đã phải trải qua…”

Về 2 người con gái trẻ còn lại có tên trong bài viết, Trần Trung Đạo đã có những lời thơ viết cho Trịnh Kim Tiến, người con gái có cha là ông Trịnh Xuân Tùng, bị công an đánh chết như sau:
Khi em khóc cha bị Công An đánh chết

Đồng bào khóc cùng em
Thanh niên, sinh viên, học sinh khóc cùng em
Sài Gòn khóc cùng em
Hà Nội khóc cùng em
Trong nước khóc cùng em
Ngoài nước khóc cùng em
Những giọt nước mắt chảy vào sông
Sông mỗi ngày thêm rộng
Những giọt nước mắt hòa trong biển
Biển mỗi ngày mặn hơn

Những giọt nước mắt nhỏ trên cánh đồng khô
Đất mỗi ngày thêm màu mỡ.
Có dân tộc nào trên trái đất này
Lịch sử được đong bằng nước mắt
Nguyễn Trải khóc cha bên ải Nam Quan
Đặng Dung khóc cha trước khi trầm mình xuống biển
Người con gái của anh Ngụy Văn Thà khóc cha ngã xuống ở Hoàng Sa
Người con gái của anh Trần Đức Thông khóc cha ngã xuống ở Trường Sa
Những người mang trên lưng nhiều quá khứ
Nhưng hy sinh vì một tương lai.

Khi em xuống đường vì Hoàng Sa, Trường Sa
Đồng bào bước cùng em
Thanh niên, sinh viên, học sinh bước cùng em
Sài Gòn bước cùng em
Hà Nội bước cùng em
Trong nước bước cùng em
Ngoài nước bước cùng em
Có dân tộc nào trên thế giới này
Lịch sử được đo bằng những đôi chân bước
Từ chiếc khố che thân với hai bàn chân rỉ máu
Cuộc hành trình gian nan về phương nam của tổ tiên hơn bốn ngàn năm.
(Bài thơ cho người con gái xuống đường)
Về Đỗ Thị Minh Hạnh, Trần Trung Đạo viết: “Đỗ Thị Minh Hạnh đã chọn lựa đứng lên để đi cùng

dân tộc, sống với nỗi đau của dân tộc và dâng hiến đời mình để làm cánh én cho mùa xuân dân tộc”. Tác giả cũng có bài thơ cho Đỗ Thị Minh Hạnh như sau:
Lịch sử đang chờ em để bước sang trang
Dân tộc vịn vai em để đi cùng nhân loại
Những người chết đang bắt đầu sống lại
Những người đi đang lần lượt quay về.

Và tác giả nói thêm là “Đã qua rồi thời đại của anh hùng cá nhân, minh quân, minh chủ. Ngày nay, mỗi cá nhân là một tập hợp thu hẹp chứa đựng các mối quan hệ chằng chịt, phức tạp và phụ thuộc vào nhau của cộng đồng xã hội, dân tộc và nhân loại. Chính các em, chứ không ai khác sẽ là những lãnh đạo, những minh quân của thời đại mình” và viết thêm: [xem hình Trần Trung Đạo tại hội trường ra mắt sách - Photo: BXK] [Hình dưới, từ trái: Đỗ Thị Minh Hạnh, Huỳnh Thục Vy và Trịnh Kim Tiến].

Đất nước mình không có hôm nay
Nếu hai ngàn năm trước không có bà Trưng, bà Triệu
Và sẽ tiếp tục sống trong độc tài nô lệ
Nếu không có những người con gái như em
Dòng sông dài và phiến đá chông chênh
Nhưng nếu tất cả đều co ro, sợ hãi
Nếu tất cả đều đứng nhìn, e ngại
Dân tộc này rồi sẽ ra sao?

Em bước vào tù khi tuổi mới hai mươi
Tuổi đẹp nhất của thời con gái
Bên ngoài trại giam, mùa xuân đang qua và không trở lại
Nhưng trong trái tim em, xuân mãi mãi không tàn
Hạnh phúc của em là hạnh phúc của dân oan
Của những con người không có quyền được nói
Niềm vui của em là niềm vui của đàn em thơ mới lớn
Của những mái đầu bị xóa mất màu xanh…

Về vấn nạn Trung quốc, Giáo sư Trần Minh Xuân có cùng quan điểm với tác giả Chính Luận Trần Trung Đạo; đó là Trung Quốc rất sợ dân tộc VN, cho dầu cấp lãnh đạo CSVN là những thái thú của chúng. Chúng sợ VN có dân chủ rồi thì Hoa lục cũng sẽ “tanh bành” ra thành nhiều mảnh như chúng đã “bấy nhậy” ở thời Xuân Thu Chiến Quốc và thời Đông Châu Liệt Quốc; đến thời Tần Thủy Hoàng cho dầu có độc tài gian ác hơn CSVN nó cũng sụp đổ.

Cùng với tấm gương của Josua Wong trong cuộc biểu tình tại Hong Kong mấy tuần qua; cùng với Malala Yousafzai với giải Nobel Hòa Bình 2014; tất cả là nguồn cổ vũ lớn cho tuổi trẻ Việt Nam, cho sức bậc mạnh thêm của những Lê Thị Công Nhân, Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn Phương Uyên, Nguyễn Hoàng Vi, Nguyễn Thảo Chi, Đào Trang Loan, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Nguyễn Thị Yến Trang…; của Mạng lưới Blogger VN, của những buổi Dã Ngoại Nhân Quyền, những buổi Café Nhân Quyền, những buổi họp mặt tâm tình…; đặc biệt của phong trào “Tôi Muốn Biết” [xem hình] ngày càng lan rộng từ quốc nội đến hải ngoại… Sức sống của họ là sức sống của dân tộc như một dòng sông tuôn chảy, như những mạch nước ngầm trong lòng đất, triền miên chảy… để… như Trần Trung Đạo nói “Khi chuyến tàu lịch sử dừng lại bên sân ga thế hệ, các em đã chọn bước lên như hai ngàn năm trước hai người phụ nữ đất Mê Linh chọn lựa”…

* Còn nhiều hình và chi tiết ở ▼ Link dưới đây:
http://danlambaovn.blogspot.com/
http://www.rfa.org/vietnamese/
http://vietvungvinh.com/2013/
mid line Pictures, Images and Photos

* Đọc lịch sử Việt Nam, xem tin tức, nghe đài phát thanh và Audio tài liệu cập nhật mỗi ngày xin hãy nhấn vào các Websites dưới đây:

Blog Archive